Nếu chỉ dựa vào chiến lực bản thân, có lẽ bây giờ Ninh Dạ có thể giao chiến với đối thủ Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng nếu thêm vào các loại cơ quan phù chú, lại có Thiên Cơ bầu bạn, y có thể giết chết cả Hoa Luân trung kỳ.
Còn đối thủ mạnh hơn chút nữa, Ninh Dạ chỉ có đường chạy trốn.
Lần nguy hiểm nhất, Ninh Dạ gặp phải một đại yêu cấp bậc Hoa Luân hậu kỳ, tuy chưa đạt tới đỉnh phong nhưng uy lực khi nó ra tay đã cực kỳ cường đại, cơ thể mạnh mẽ tới mức Sát Thân đao cũng không thể chém rách, Ninh Dạ chỉ có thể bỏ chạy.
Nhưng nửa tháng chiến đấu như vậy cũng rèn luyện Ninh Dạ, giúp cho Thất Sát đao đạo của y càng thêm thông suốt. Lúc này y sử dụng chiêu đao đánh bại Khổng Triêu Thăng đã càng dễ dàng.
Hôm đó, thấy đã tới ngày lên đường, Ninh Dạ rời khỏi Hòe Âm sơn, về thần cung báo cáo rồi đi khỏi.
Sau khi y đi khỏi, trong Hắc Bạch thần cung sóng ngầm cũng nổi lên cuồn cuộn.
——————————————
“Cái gì? Ngươi định ra ngoài?”
Ôn Tâm Dư lạnh lùng nhìn Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân cười gượng: “Vâng, lão nô còn chút chuyện trong thế tục chưa xong, lòng còn khúc mắc, muốn ra ngoài một chuyến.”
Ôn Tâm Dư nhìn chằm chằm vào ông, như có thể nhận biết được tâm trạng của Cừu Bất Quân, nhưng thực tế cô ta không cảm nhận được chút gì.
Một lát sau, Ôn Tâm Dư nói: “Hôm qua Ninh Dạ vừa xuất sơn, hôm nay ngươi lại xin đi, có phải định truy sát Ninh Dạ không?”
Cừu Bất Quân kinh hãi: “Chủ nhân, sao người biết...”
Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Chuyện lần trước có bao nhiêu người chứng kiến, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ không để ý tới động tĩnh của hắn à?”
Cừu Bất Quân quỳ xuống: “Lão nô biết tội!”
Ôn Tâm Dư hừ một tiếng: “Ngươi thật sự có tội, dám giấu diếm ta, khốn kiếp!”
Nói xong đã tát luôn lên mặt Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân lại vui mừng ông hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này, khi cô ta đánh người tức là không thật sự nổi giận. Một khi Ôn Tâm Dư thật sự nổi giận sẽ như ngọn núi lửa bị đóng băng, bên trong hừng hực nhưng bên ngoài lại chẳng có chút manh mối nào, sát ý càng mạnh, bên ngoài càng bình tĩnh.
Ôn Tâm Dư đã nói: “Thật ra ngươi không đi giết hắn, ta cũng muốn giết.”
“Ơ? Vì sao?” Cừu Bất Quân giả vờ không hiểu.
Ôn Tâm Dư đã nói: “Biện Tình bí pháp của ngươi cực kỳ huyền ảo, chắc là một loại tiên thuật thượng cổ nào đó, nhưng đáng tiếc chỉ là bản thiếu sót, nhưng cho dù thế cũng là bảo vật hiếm thấy. Bí pháp như vậy có hai người nắm giữ là đủ, không cần nhiều người biết đến, ngươi nói xem có đúng không?”
Cừu Bất Quân vui mừng dập đầu: “Chủ nhân nói đúng lắm. Trước đây ta chiếm được Biện Tình bí pháp trên người thằng ôn đó, có điều lúc đó hắn không có tu vi, sử dụng không tốt. Bây giờ hắn đã nắm giữ, giết hắn đi, thiên hạ sẽ bớt đi một kẻ hiểu pháp thuật này.”
Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Ngươi nói vậy chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi?”
Cừu Bất Quân lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại mỉm cười nịnh bợ: “Chủ nhân đối xử với lão nô tốt như vậy, sao lại cam lòng? Hơn nữa lão nô đi lại trong giang hồ bao nhiêu năm rồi, không có bản lĩnh khác nhưng cũng biết đạo lý thỏ khôn phải có ba hang.”
“Hả? Ngươi đang uy hiếp ta ư?” Ôn Tâm Dư trừng mắt nhìn Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân vội vàng kêu lên: “Lão nô nào dám. Chủ nhân không giết lão nô đã là rất nhân hậu rồi, còn thu nhận và bồi dưỡng lão nô, lão nô được làm trâu làm ngựa cho chủ nhân cũng là phúc khí tu luyện vài kiếp mới được.”
Lúc này gương mặt Ôn Tâm Dư mới dịu đi, tuy cô ta có thể nhận ra tình cảm con người nhưng lại không hề che giấu tâm trạng của bản thân.
Lúc này Ôn Tâm Dư lại nói: “Nếu đã thế, cứ đi đi.”
“Xin tuân lệnh chủ nhân!” Cừu Bất Quân hô to.
Cừu Bất Quân vốn là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, có điều ông muốn lẻn vào Hắc Bạch thần cung, cố ý tu luyện đủ loại công pháp linh tinh, khiến cho chúng xung đột với nhau, chiến lực hao tổn, kém hơn cảnh giới Vạn Pháp bình thường nhiều. Nhưng dù vậy, cảnh giới vẫn còn, thưc lực còn cao hơn Ôn Tâm Dư.
Chính vì vậy, theo Ôn Tâm Dư, Cừu Bất Quân giết Ninh Dạ là áp đảo hoàn toàn, không có vấn đề gì.
Một ngày sau, trong trấn nhỏ lân cận, Cừu Bất Quân thấy Ninh Dạ đang uống trà.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
——————————————
Giám Sát đường.
“Nói như vậy, đúng là Ninh Dạ đã lên đường?” Lạc Cầu Chân hỏi.
“Vâng.”
“Phái người tới phòng hắn tìm vài món đồ hắn thường dùng, lại mời Thiên Cơ điện truy tìm tung tích, xem có tìm ra vị trí của hắn không.”
“Nếu không thì sao?” Tây Giang hỏi.
“Thế tức là sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy hắn đã chạy trốn.”
“Vậy nếu có thì sao?”
Nếu có chứng tỏ Ninh Dạ chỉ đi xa, sẽ có lúc về.