Khoảnh khắc đó tất cả tinh khí thần đều được tăng cường tới cực hạn, trên người lóe lên ánh sáng của vài luồng phù pháp, kim quang bao phủ.
Lệ Bách Đao xuất đao chém xuống, thuẫn tan, lồng bảo nộ vỡ, nổ tung như mưa bụi. Ngay lúc này trên người Ninh Dạ cũng phóng ra đao ý kinh người, toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không tỏa ra đao ý kinh khủng.
Không còn đường lui, thì phải liều mạng!
Keng!
Giữa chiến trường đầy bụi đất lóe lên vang chói tai của sắt thép giao nhau, trong ánh lửa lấp lóe đó, Ninh Dạ đã bay ra ngoài, máu tươi chảy ra như suối.
Đồng thời trên người Lệ Bách Đao cũng xuất hiện vô số vết đao, như có hàng trăm hàng nghìn đao chém lên người hắn, quả đúng với tên Bách đao.
Nhưng cho dù như vậy, thương thế của Ninh Dạ vẫn nặng hơn Lệ Bách Đao nhiều.
Một đao này xuyên qua người Ninh Dạ, nếu không có phù thuẫn hộ thể, kim thân quán chú, Lệ Bách Đao lại phóng túng dục vọng quá độ, bị tiêu hao sức lực trong ảo ảnh, thực lực suy giảm rất nhiều, e là một đao này đã chém y thành hai nửa.
Quả nhiên, chênh lệch một đại cảnh giới đúng là khó mà đánh nổi!
Máu tươi bắn ra điên cuồng từ người Ninh Dạ nhưng y chẳng buồn nhìn tới, chỉ giơ tay điểm vài nhát lên người mình, ngăn dòng máu chảy ra. Lệ Bách Đao kinh hãi hét lên thành tiếng: “Sát Thân đao? Không thể nào?”
Khó khăn lắm hắn mới nắm được cơ hội, vốn tưởng rằng đối thủ am hiểu ảo thuật và trận pháp thì bản thân sẽ rất yếu đuối, không ngờ lại là kẻ tu luyện Sát Thân đao rất khó đối phó, khiến cho nhát đao này không thể trực tiếp giết chết đối phương.
Bỏ qua cơ hội lần này thì khó mà giết được y rồi.
Ngay sau đó, Ninh Dạ đã lại lao lên.
Nếu đã dùng Sát Thân đao vậy cứ dùng đến cùng thôi. Ninh Dạ lập tức tay đám chân đá lên gối đánh khuỷu tay, phát huy tất cả các vị trí trên cơ thể mình, đao khí tung hoành, cát vàng bay khắp nơi.
Nếu Trương Liệt Cuồng ở đây chắc sẽ rất vui mừng - Đúng là Ninh Dạ đã làm được, khi nên dùng thủ đoạn thì dùng thủ đoạn, lúc cần liều mạng thì liều mạng!
Nhưng y muốn đấu chứ Lệ Bách Đao lại chẳng muốn liều mạng nữa.
Thương thế của Ninh Dạ nặng hơn hắn nhưng khí thế như bão táp, lực lượng không hề suy giảm, Lệ Bách Đao lại như cây cung giương hết đà, khó lòng chém được một đao như vừa rồi.
Thời khắc này biết được thân phận đối phương, hắn không có lòng ham chiến nữa, hét dài một tiếng, sau đầu xuất hiện một vòng sáng hai màu đen trắng, chính là Hoa Luân pháp tướng.
Pháp tướng đã hiện ra, tiếng sấm hùng hồn vang lên kèm.
Lệ Bách Đao rút lực lượng từ trong Hoa Luân như điên như dại, cho dù làm vậy sẽ khiến cho thực lực hao tổn, đồng thời đao trong tay hắn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ra.
Mảnh đao như mưa vẽ thành từng vệt sáng đỏ máu, dưới tác dụng của luồng sáng này, tất cả cát vàng và cành cây lớn đều hóa thành bột phấn.
Lệ Bách Đao hét lớn rồi lui lại phía sau: “Ta nhớ nhà ngươi rồi!”
“Vô dụng thôi!” Ninh Dạ người đầy máu tươi phun ra một câu, giọng nói lạnh lẽo như sương giá.
Một bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, không gian như ngưng kết lại theo, không ngờ Lệ Bách Đao lại khó mà bước đi được.
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận?” Lệ Bách Đao kinh hãi: “Đây là trận pháp của Thiên Cơ môn? Hóa ra ngươi là dư nghiệt Thiên Cơ?”
Khoảnh khắc đó, rốt cuộc Lệ Bách Đao đã hiểu.
Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận chính là một trong những trận pháp của Thiên Cơ môn, cũng là trận pháp mạnh nhất mà bây giờ Ninh Dạ có thể nắm giữ, một khi thi triển có vô số ảo diệu.
Ninh Dạ còn chưa thể phát huy được uy lực thật sự của trận này nhưng đã đủ để đối phó với Lệ Bách Đao.
Lúc này, chứng kiến Ninh Dạ lại đánh tới, trong lòng Lệ Bách Đao vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Hắn không ham chiến nữa mà lấy từ trong lòng ra một tấm phù, Độn Quang phù!
Thứ này đúng là bảo bối rất tốt để thoát thân nhưng đáng tiếc, sau chuyện Lý Quy Linh và Việt Tú Tú lần trước, sao Ninh Dạ lại không chuẩn bị trước cho được?
Ngay khoảnh khắc Lệ Bách Đao hóa thành ánh sáng bay đi, Ninh Dạ cười gằn: “Nhật Luân, trảm!”
Một luồng sáng lóe lên trong đại trận như vầng mặt trời bay lên không, chém về phía Lệ Bách Đao.
Rõ ràng Lệ Bách Đao đã hóa thành ánh sáng bay đi thế nhưng nhát chém Nhật Luân kia cũng hóa thành luồng sáng truy kích, đánh thẳng vào bóng người kia. Chỉ nghe một tiếng ‘a’ thảm thiết, Lệ Bách Đao rời khỏi quang độn, một cái chân đã bay khỏi cơ thể.
Ninh Dạ đi tới: “Ngươi đã biết là Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận mà không biết Nhật là sát, Ảnh là ảo, dám hóa ánh sáng bỏ chạy, chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?”
“ĐCMM!” Lệ Bách Đao gào thét bay lên, Hoa Luân trên đầu chuyển động, hóa thành đao mang vô tận bắn ra.
Đòn tấn công quyết tử của Hoa Luân trung kỳ có uy lực vô biên, chớp mắt đã xuyên qua thân thể Ninh Dạ nhưng lại phát hiện đây chỉ là ảo ảnh.
Lệ Bách Đao xuất đao chém xuống, thuẫn tan, lồng bảo nộ vỡ, nổ tung như mưa bụi. Ngay lúc này trên người Ninh Dạ cũng phóng ra đao ý kinh người, toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không tỏa ra đao ý kinh khủng.
Không còn đường lui, thì phải liều mạng!
Keng!
Giữa chiến trường đầy bụi đất lóe lên vang chói tai của sắt thép giao nhau, trong ánh lửa lấp lóe đó, Ninh Dạ đã bay ra ngoài, máu tươi chảy ra như suối.
Đồng thời trên người Lệ Bách Đao cũng xuất hiện vô số vết đao, như có hàng trăm hàng nghìn đao chém lên người hắn, quả đúng với tên Bách đao.
Nhưng cho dù như vậy, thương thế của Ninh Dạ vẫn nặng hơn Lệ Bách Đao nhiều.
Một đao này xuyên qua người Ninh Dạ, nếu không có phù thuẫn hộ thể, kim thân quán chú, Lệ Bách Đao lại phóng túng dục vọng quá độ, bị tiêu hao sức lực trong ảo ảnh, thực lực suy giảm rất nhiều, e là một đao này đã chém y thành hai nửa.
Quả nhiên, chênh lệch một đại cảnh giới đúng là khó mà đánh nổi!
Máu tươi bắn ra điên cuồng từ người Ninh Dạ nhưng y chẳng buồn nhìn tới, chỉ giơ tay điểm vài nhát lên người mình, ngăn dòng máu chảy ra. Lệ Bách Đao kinh hãi hét lên thành tiếng: “Sát Thân đao? Không thể nào?”
Khó khăn lắm hắn mới nắm được cơ hội, vốn tưởng rằng đối thủ am hiểu ảo thuật và trận pháp thì bản thân sẽ rất yếu đuối, không ngờ lại là kẻ tu luyện Sát Thân đao rất khó đối phó, khiến cho nhát đao này không thể trực tiếp giết chết đối phương.
Bỏ qua cơ hội lần này thì khó mà giết được y rồi.
Ngay sau đó, Ninh Dạ đã lại lao lên.
Nếu đã dùng Sát Thân đao vậy cứ dùng đến cùng thôi. Ninh Dạ lập tức tay đám chân đá lên gối đánh khuỷu tay, phát huy tất cả các vị trí trên cơ thể mình, đao khí tung hoành, cát vàng bay khắp nơi.
Nếu Trương Liệt Cuồng ở đây chắc sẽ rất vui mừng - Đúng là Ninh Dạ đã làm được, khi nên dùng thủ đoạn thì dùng thủ đoạn, lúc cần liều mạng thì liều mạng!
Nhưng y muốn đấu chứ Lệ Bách Đao lại chẳng muốn liều mạng nữa.
Thương thế của Ninh Dạ nặng hơn hắn nhưng khí thế như bão táp, lực lượng không hề suy giảm, Lệ Bách Đao lại như cây cung giương hết đà, khó lòng chém được một đao như vừa rồi.
Thời khắc này biết được thân phận đối phương, hắn không có lòng ham chiến nữa, hét dài một tiếng, sau đầu xuất hiện một vòng sáng hai màu đen trắng, chính là Hoa Luân pháp tướng.
Pháp tướng đã hiện ra, tiếng sấm hùng hồn vang lên kèm.
Lệ Bách Đao rút lực lượng từ trong Hoa Luân như điên như dại, cho dù làm vậy sẽ khiến cho thực lực hao tổn, đồng thời đao trong tay hắn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn ra.
Mảnh đao như mưa vẽ thành từng vệt sáng đỏ máu, dưới tác dụng của luồng sáng này, tất cả cát vàng và cành cây lớn đều hóa thành bột phấn.
Lệ Bách Đao hét lớn rồi lui lại phía sau: “Ta nhớ nhà ngươi rồi!”
“Vô dụng thôi!” Ninh Dạ người đầy máu tươi phun ra một câu, giọng nói lạnh lẽo như sương giá.
Một bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, không gian như ngưng kết lại theo, không ngờ Lệ Bách Đao lại khó mà bước đi được.
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận?” Lệ Bách Đao kinh hãi: “Đây là trận pháp của Thiên Cơ môn? Hóa ra ngươi là dư nghiệt Thiên Cơ?”
Khoảnh khắc đó, rốt cuộc Lệ Bách Đao đã hiểu.
Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận chính là một trong những trận pháp của Thiên Cơ môn, cũng là trận pháp mạnh nhất mà bây giờ Ninh Dạ có thể nắm giữ, một khi thi triển có vô số ảo diệu.
Ninh Dạ còn chưa thể phát huy được uy lực thật sự của trận này nhưng đã đủ để đối phó với Lệ Bách Đao.
Lúc này, chứng kiến Ninh Dạ lại đánh tới, trong lòng Lệ Bách Đao vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Hắn không ham chiến nữa mà lấy từ trong lòng ra một tấm phù, Độn Quang phù!
Thứ này đúng là bảo bối rất tốt để thoát thân nhưng đáng tiếc, sau chuyện Lý Quy Linh và Việt Tú Tú lần trước, sao Ninh Dạ lại không chuẩn bị trước cho được?
Ngay khoảnh khắc Lệ Bách Đao hóa thành ánh sáng bay đi, Ninh Dạ cười gằn: “Nhật Luân, trảm!”
Một luồng sáng lóe lên trong đại trận như vầng mặt trời bay lên không, chém về phía Lệ Bách Đao.
Rõ ràng Lệ Bách Đao đã hóa thành ánh sáng bay đi thế nhưng nhát chém Nhật Luân kia cũng hóa thành luồng sáng truy kích, đánh thẳng vào bóng người kia. Chỉ nghe một tiếng ‘a’ thảm thiết, Lệ Bách Đao rời khỏi quang độn, một cái chân đã bay khỏi cơ thể.
Ninh Dạ đi tới: “Ngươi đã biết là Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận mà không biết Nhật là sát, Ảnh là ảo, dám hóa ánh sáng bỏ chạy, chẳng phải tự chui đầu vào lưới à?”
“ĐCMM!” Lệ Bách Đao gào thét bay lên, Hoa Luân trên đầu chuyển động, hóa thành đao mang vô tận bắn ra.
Đòn tấn công quyết tử của Hoa Luân trung kỳ có uy lực vô biên, chớp mắt đã xuyên qua thân thể Ninh Dạ nhưng lại phát hiện đây chỉ là ảo ảnh.