“A, ngươi đoán được ta phát hiện ra thân phận của ngươi, vậy chắc chính ngươi cũng biết vấn đề lớn nhất của mình ở đâu. Sau khi Thiên Cơ môn bị diệt môn ba tháng, ngươi hủy dung gia nhập Hắc Bạch thần cung, chỉ cần cố ý tra xét một chút là phát hiện ra ngay.” Công Tôn Điệp khinh thường nói.
“không sai.” Ninh Dạ tán thành: “Vấn đề lớn nhất của ta là đó.”
Nguyên nhân chính khiến Công Tôn Điệp phát hiện ra thân phận Ninh Dạ có ba: Mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Thiên Cơ môn bị hủy diệt và Ninh Dạ hủy dung.
Trong ba chuyện này chỉ có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện là do Ninh Dạ gây ra, thật ra hai chuyện sau không liên quan tới hành động của Ninh Dạ, chỉ có điều thời điểm trùng khớp sẽ khiến người có chủ đích xâu chuỗi lại.
Đây cũng là vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ - những chi tiết nhỏ có thể khiến thân phận của y bại lộ đều là cột mốc cứng rắn, không thể tránh được.
Nói cách khác, nếu sau này có người nghi ngờ y, lần theo nhánh dây leo thời gian này là tìm ra quả dưa Ninh Dạ.
Ví dụ như Trì Vãn Ngưng từng nghi ngờ điều này.
Chính Cừu Bất Quân xuất hiện, gián tiếp chứng minh thân phận của Ninh Dạ, che đậy tầm mắt của cô ta.
Ngược lại Công Tôn Điệp và Ninh Dạ tiếp xúc không nhiều, không dính phải những thủ đoạn che giấu tai mắt của y, không bị mê hoặc.
Còn bây giờ không có ai nghi ngờ y, chủ yếu là do Ninh Dạ biết điều, khiến cho những người khác không có hứng thú để tâm tới y - nếu bí điển Ma môn không nằm trong tay y, Công Tôn Điệp cũng chẳng buồn tra xét.
Nhưng Ninh Dạ trở thành người tuần tra, từ từ ngóc đầu lên, số người để ý tới y sẽ càng lúc càng nhiều, những manh mối vốn không khiến người ta chú ý sẽ từ từ nổi lên mặt nước.
Chuyện này buộc Ninh Dạ phải giải quyết vấn đề này.
Sau khi y nói xong, Công Tôn Điệp đã hiểu ý: “Thời gian ngươi gia nhập môn phái và chuyện ngươi hủy dung đều không thể thay đổi.”
“Dung mạo bị hủy có thể khôi phục, chẳng phải Ma môn các ngươi giỏi chuyện này nhất à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Nghe câu này của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp che miệng cười phá lên: “Đúng, đúng lắm, trong tay bà đây có một bình Tạo Hóa thủy. Nhưng ngươi có chắc mình muốn dùng thứ này không?’
Ma môn có thể tồn tại nhiều năm dưới sự đuổi giết của các đại tiên môn, đương nhiên không phải hạng phàm, cũng có một số thủ đoạn đặc biệt.
Ví dụ như Tạo Hóa thủy, truyền thuyết nói nó có thể khiến ‘máu thịt người chết sinh ra xương trắng’ không khác gì công dụng của Bất Diệt Tuyền, nhưng có thần kỳ như vậy thật không thì khó mà nói được, nhưng chuyên khôi phục dung mạo lại không thành vấn đề.
Từ xưa Ma môn đã chuyên tìm kiếm đệ tử trong số những người chịu khổ ở tầng dưới, có không ít thuốc chữa thương cứu mạng này. Tạo Hóa thủy có công hiệu thần kỳ, chính vì có thứ này nên rất nhiều người biết gia nhập Ma môn có lẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nhưng vẫn dứt khoát gia nhập.
Ninh Dạ muốn tiếp xúc với Ma môn, nguyên nhân chính là vì thứ này.
Ninh Dạ thoải mái đáp: “Còn phải thêm vào Tiêu Cốt tán, Dịch Cân phấn, Vô Ảnh đao.”
Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp choáng váng: “Tức là phản đồ của Thiên Cơ môn các ngươi đang ở Hắc Bạch thần cung?”
Tạo Hóa thủy khôi phục dung nhan, Tiêu Cốt tán tiêu trừ cốt cách, Dịch Cân phấn thay đổi hình thái gân cốt kinh mạch, Vô Ảnh đao hại người vô hình, không rơi chút máu nhưng là pháp khí tốt nhất để đẽo gọt, thay đổi dung mạo.
Bốn thứ này kết hợp lại có thể tái tạo ra một Ninh Dạ hoàn toàn khác, cho dù đối mặt với Doãn Thiên Chiếu, tin rằng hắn cũng chẳng nhận ra nổi.
Đây là nguyên nhân Ninh Dạ vẫn muốn liên hệ với Ma môn.
Công Tôn Điệp suy một ra ba, từ lời nói của Ninh Dạ đã phân tích được, chắc chắn phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở trong Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ cũng không khỏi bái phục điều này: “Ngươi là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng thấy.”
“Cuối cùng vẫn thua ngươi đấy thôi.” Công Tôn Điệp không bị lời khen của y làm ảnh hưởng, đôi mắt xoay chuyển nhưng vẫn nói: “Nếu so với Trì Vãn Ngưng thì sao?”
Quả nhiên từ xưa tới nay lòng so đo của nữ nhân vẫn không hề thay đổi! Trong tình cảnh thế này mà vẫn còn tâm trạng hỏi câu đó.
Ninh Dạ cười nói: “Cô ấy có chỗ thông minh của cô ấy, ngươi có chỗ thông minh của ngươi, hai bên khác biệt, không thể đánh đồng với nhau.”
“Hừ, có phải tình nhân của ngươi đang tranh giành nhau đâu, cần gì an ủi?” Công Tôn Điệp lạnh nhạt nói: “Vậy ý của ngươi là ta đưa ngươi thứ ngươi muốn, ngươi sẽ thả cho ta đường sống?”
Ninh Dạ trả lời: “Ngươi nghĩ hay nhỉ?”
Sắc mặt Công Tôn Điệp xụ xuống: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Như ngươi nói thôi, nghe theo lệnh ta.”
“Đừng có hòng!” Công Tôn Điệp hét lớn.
Ninh Dạ lật tay một cái, Nam Minh Tập xuất hiện trong tay: “Chắc thứ này rất quan trọng với ngươi.”