Khác với lần trước, lần này y đích thân tới xem trò hay. Thời đại này không có chuyện đuổi những người không liên quan đi khi tra án, vì vậy khi xảy ra chuyện mọi người đều ồ ạt chạy tới. Chuyện lần này dính tới Nhạc Tâm Thiện, Ninh Dạ không thể dùng Côn Lôn kính để quan sát, chỉ có thể tự mình đi tới. May là lần này Phó Đông Lưu không nổi điên bắt hết mọi người lại -- dù sao đa số người tới chỉ là để cứu hỏa, tuy thực tế họ chẳng làm được gì.
Thu hoạch cũng không tệ, không ngờ Lạc Cầu Chân lại cho rằng Mộc Khôi tông làm ra, đây cũng là chuyện tốt. Một thu hoạch thêm vào là Phó Đông Lưu lại ghen tị với Lạc Cầu Chân, như vậy rất tốt, suy nghĩ của Lạc Cầu Chân rất chu đáo, khó lòng đối phó, rất có thể hắn sẽ trở thành một chướng ngại vật trong kế hoạch tương lai của Ninh Dạ. Nhưng bây giờ xem ra, muốn đối phó với hắn, mình không cần tự ra tay.
Lúc này, mọi người đi khỏi, Phó Đông Lưu nhìn Giám Sát đường rách nát, nói: “Tây Giang, gọi người này tới xây dựng lại Giám Sát đường. Cho ngươi hai ngày.”
Đệ tử tên là Tây Giang vội vàng đáp lời, Phó Đông Lưu đi khỏi, Tây Giang đã lớn tiếng nói: “Xây dựng lại Giám Sát đường, tất cả những người giỏi pháp thuật hệ thổ và mộc có thể tới ghi danh, hoàn thành trong vòng hai ngày, thù lao cao thấp ra sao dựa theo mức độ cống hiến!”
Ninh Dạ đã lập tức đi tới: “Đệ tử xn được gia nhập.”
“Ngươi biết pháp thuật hệ thổ hay mộc?”
“Đệ tử không biết.”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?”
“Nhưng đệ tử biết phù, có thể dùng phù pháp sử dụng pháp thuật hệ thổ và mộc.”
Dùng phù pháp thi triển pháp thuật hệ thổ mộc? Chuyện này sẽ tốn tiền.
Tây Giang kinh ngạc nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ nói: “Đệ tử là người trúng độc lần trước, tới giờ thân thể vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này Giám Sát đường bị cháy, chắc cũng do kẻ hạ độc lần trước làm. Đệ tử căm ghét cách làm của hắn, chỉ muốn dốc hết sức mọn này bù đắp lại, không muốn tính toán tới chuyện vốn liếng.”
“Hóa ra là vậy, được rồi, tính thêm cả ngươi nữa.” Tây Giang cũng hiểu một chút về tâm trạng của Ninh Dạ.
Có lúc làm việc không phải vì lợi ích mà đa phần là do tình cảm.
Do đều là tu tiên giả, tốc độ làm việc của mọi người rất nhanh, chỉ mất có một đêm đã dọn sạch phế tích. Có đệ tử dùng thuật dịch chuyển, dời cây gỗ lớn tới dựng phòng ốc, có đệ tử bày trận pháp củng cố điện đường, phòng ngự xung quanh.
Do Ninh Dạ am hiểu phù pahps nên có thể tham gia trong mọi chuyện. Tuy thân thể y ốm yếu nhưng vẫn dốc hết khả năng, khiến các đệ tử Giám Sát đường rất có hảo cảm.
Không ai chú ý tới Ninh Dạ cứ đi tới đâu là lại có một số điểm sáng màu xanh lam rơi vào nền nhà, cột nhà, xà nhà, mái ngói rồi nhanh chóng biến mất.
Hai ngày sau, Giám Sát đường được xây dựng xong.
——————————————————
Giám Sát đường.
Phó Đông Lưu ngồi trên ghế chính, sắc mặt âm trầm: “Mai là ngày thứ ba rồi, các ngươi còn chưa có thành quả gì à?”
Số mục tiêu bị nghi ngờ lên tới hàng trăm, nhiều mục tiêu như vậy cũng như không có mục tiêu nào.
Đặc biệt là trong số họ có nhiều người có sư thừa, một khi tính sai còn đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng hắn buộc phải hoàn thành nhiệm vụ của Nhạc Tâm Thiện!
Cả đám người câm như hến, không ai dám đáp lời.
Ánh mắt Phó Đông Lưu đã chuyển sang phía Lạc Cầu Chân: “Cầu Chân, ngươi thì sao? Có thành quả gì không?”
Lạc Cầu Chân thần sắc bình tĩnh: “Thuộc hạ đã có một mục tiêu đáng nghi ngờ.”
“Nói.”
Lạc Cầu Chân lấy một hồ sơ ra đặt lên trên bàn: “Người này tên Vương Sâm, quê ở Thiên châu, am hiểu pháp thuật hệ mộc, tinh thông Kỳ Hoàng, còn học pháp thuật ẩn giấu tung tích, bây giờ đã là Tàng Tượng trung kỳ, tu luyện tâm pháp cơ bản tới tầng thứ sáu. Tám mươi ngày trước hắn từng tới Hòe Âm sơn, hành tung bí ẩn, sau khi ra ngoài thực lực lại đột nhiên tăng cường. Có người nghi ngờ hắn gặp kỳ ngộ ở trong núi.”
“Thiên châu?” Ánh mắt Phó Đông Lưu nheo lại: “Là vị trí của Mộc Khôi tông?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại tới Hắc Bạch thần cung chúng ta?”
“Theo lời hắn thì Mộc Khôi tông giết người nhà của hắn, hắn tới để báo thù.”
Phó Đông Lưu nói: “Nhưng cũng có thể là Mộc Khôi tông cố ý làm giả chuyện này để phái gián điệp tới?”
“Đúng vậy.”
“Có sư thừa không?”
“Không, đệ tử ngoại môn bình thường.”
“Có chứng cứ không?”
Lạc Cầu Chân khẽ lắc đầu.
Thu hoạch cũng không tệ, không ngờ Lạc Cầu Chân lại cho rằng Mộc Khôi tông làm ra, đây cũng là chuyện tốt. Một thu hoạch thêm vào là Phó Đông Lưu lại ghen tị với Lạc Cầu Chân, như vậy rất tốt, suy nghĩ của Lạc Cầu Chân rất chu đáo, khó lòng đối phó, rất có thể hắn sẽ trở thành một chướng ngại vật trong kế hoạch tương lai của Ninh Dạ. Nhưng bây giờ xem ra, muốn đối phó với hắn, mình không cần tự ra tay.
Lúc này, mọi người đi khỏi, Phó Đông Lưu nhìn Giám Sát đường rách nát, nói: “Tây Giang, gọi người này tới xây dựng lại Giám Sát đường. Cho ngươi hai ngày.”
Đệ tử tên là Tây Giang vội vàng đáp lời, Phó Đông Lưu đi khỏi, Tây Giang đã lớn tiếng nói: “Xây dựng lại Giám Sát đường, tất cả những người giỏi pháp thuật hệ thổ và mộc có thể tới ghi danh, hoàn thành trong vòng hai ngày, thù lao cao thấp ra sao dựa theo mức độ cống hiến!”
Ninh Dạ đã lập tức đi tới: “Đệ tử xn được gia nhập.”
“Ngươi biết pháp thuật hệ thổ hay mộc?”
“Đệ tử không biết.”
“Vậy ngươi tới làm cái gì?”
“Nhưng đệ tử biết phù, có thể dùng phù pháp sử dụng pháp thuật hệ thổ và mộc.”
Dùng phù pháp thi triển pháp thuật hệ thổ mộc? Chuyện này sẽ tốn tiền.
Tây Giang kinh ngạc nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ nói: “Đệ tử là người trúng độc lần trước, tới giờ thân thể vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này Giám Sát đường bị cháy, chắc cũng do kẻ hạ độc lần trước làm. Đệ tử căm ghét cách làm của hắn, chỉ muốn dốc hết sức mọn này bù đắp lại, không muốn tính toán tới chuyện vốn liếng.”
“Hóa ra là vậy, được rồi, tính thêm cả ngươi nữa.” Tây Giang cũng hiểu một chút về tâm trạng của Ninh Dạ.
Có lúc làm việc không phải vì lợi ích mà đa phần là do tình cảm.
Do đều là tu tiên giả, tốc độ làm việc của mọi người rất nhanh, chỉ mất có một đêm đã dọn sạch phế tích. Có đệ tử dùng thuật dịch chuyển, dời cây gỗ lớn tới dựng phòng ốc, có đệ tử bày trận pháp củng cố điện đường, phòng ngự xung quanh.
Do Ninh Dạ am hiểu phù pahps nên có thể tham gia trong mọi chuyện. Tuy thân thể y ốm yếu nhưng vẫn dốc hết khả năng, khiến các đệ tử Giám Sát đường rất có hảo cảm.
Không ai chú ý tới Ninh Dạ cứ đi tới đâu là lại có một số điểm sáng màu xanh lam rơi vào nền nhà, cột nhà, xà nhà, mái ngói rồi nhanh chóng biến mất.
Hai ngày sau, Giám Sát đường được xây dựng xong.
——————————————————
Giám Sát đường.
Phó Đông Lưu ngồi trên ghế chính, sắc mặt âm trầm: “Mai là ngày thứ ba rồi, các ngươi còn chưa có thành quả gì à?”
Số mục tiêu bị nghi ngờ lên tới hàng trăm, nhiều mục tiêu như vậy cũng như không có mục tiêu nào.
Đặc biệt là trong số họ có nhiều người có sư thừa, một khi tính sai còn đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng hắn buộc phải hoàn thành nhiệm vụ của Nhạc Tâm Thiện!
Cả đám người câm như hến, không ai dám đáp lời.
Ánh mắt Phó Đông Lưu đã chuyển sang phía Lạc Cầu Chân: “Cầu Chân, ngươi thì sao? Có thành quả gì không?”
Lạc Cầu Chân thần sắc bình tĩnh: “Thuộc hạ đã có một mục tiêu đáng nghi ngờ.”
“Nói.”
Lạc Cầu Chân lấy một hồ sơ ra đặt lên trên bàn: “Người này tên Vương Sâm, quê ở Thiên châu, am hiểu pháp thuật hệ mộc, tinh thông Kỳ Hoàng, còn học pháp thuật ẩn giấu tung tích, bây giờ đã là Tàng Tượng trung kỳ, tu luyện tâm pháp cơ bản tới tầng thứ sáu. Tám mươi ngày trước hắn từng tới Hòe Âm sơn, hành tung bí ẩn, sau khi ra ngoài thực lực lại đột nhiên tăng cường. Có người nghi ngờ hắn gặp kỳ ngộ ở trong núi.”
“Thiên châu?” Ánh mắt Phó Đông Lưu nheo lại: “Là vị trí của Mộc Khôi tông?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại tới Hắc Bạch thần cung chúng ta?”
“Theo lời hắn thì Mộc Khôi tông giết người nhà của hắn, hắn tới để báo thù.”
Phó Đông Lưu nói: “Nhưng cũng có thể là Mộc Khôi tông cố ý làm giả chuyện này để phái gián điệp tới?”
“Đúng vậy.”
“Có sư thừa không?”
“Không, đệ tử ngoại môn bình thường.”
“Có chứng cứ không?”
Lạc Cầu Chân khẽ lắc đầu.