Sau khi chế tạo con rối chuột đất xong, Ninh Dạ dán một tấm Tiềm Hành phù, một tấm Tâm Thần phù và một tấm Phá Quân phù vào lưng con rối chuột, sau đó điều khiển nó chui xuống đất.
Những tấm phù chú này không có trong Dương Phù kinh mà là phù chú của Âm Phù kinh và Thiên Cơ môn. Ninh Dạ ghi trộm bí pháp Hắc Bạch thần cung, đương nhiên có đủ nội dung của Âm Dương Phù kinh, chỉ có điều không thể để người ngoài biết về những tấm bùa này.
Một lát sau con rối chuột đất đã chui vào một phòng kho, không ngờ trong đó lại chất đầy đan dược.
Con rối nhảy vèo lên, Tiềm hành phù khiến nó khó bị phát hiện, còn Phá Quan phù giúp nó bỏ qua pháp thuật bảo vệ ở đây, móng vuốt nhỏ của nó nắm lấy một bình đan dược rồi nhét vào trong bụng.
Thân thể nó không lớn, chỉ nhét được ba bình rồi lại chui xuống đất, trở về phòng của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Đồ ngốc, đừng đặt chứng cứ phạm tội ở chỗ ta, tìm chỗ nào không có người mà giấu, sau đó tiếp tục.”
Con rối chuột lại chui xuống.
Đêm hôm đó nó như một công nhân vận chuyển cần mẫn, lần lượt chuyển đan dược, vật liệu quý giá trong phòng kho ra ngoài, mới tới khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Trời vừa sáng, Hậu Nhị mở phòng kho theo thói quen.
Vừa mở kho ra đã hồn phi phách tán: “Không ổn rồi, phòng kho mất trộm rồi!!”
Tiếng cảnh báo reo vang.
——————————————————————
Phó Đông Lưu sắc mặt âm trầm đứng trước phòng kho, sắc mặt âm u tức tối.
“Một lũ rác rưởi!” Phó Đông Lưu gằn từ trong mũi ra.
Lời này khiến cho Hậu Nhị phụ trách trông coi sợ tới mức run lên lẩy bẩy, phía bên ngoài là một số đệ tử đang chen chúc nhau xem trò hay. Thấy Hậu Nhị gặp xui, gương mặt ai nấy đều mỉm cười trước đau khổ của người khác.
Trông coi phòng kho là công việc béo bở, nếu Hậu Nhị mất chức, không khéo bản thân lại có cơ hội.
Thật chỉ là một phòng kho cấp thấp bị mất trộm, tổn thất có hạn, chuyện mà Phó Đông Lưu thật sự để ý là thể diện.
Không ngờ lại có kẻ dám ăn trộm của cải thuộc về Hắc Bạch thần cung, nếu chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười chê à?
Lúc này hắn đứng trong phòng kho, xung quanh là vài đệ tử Bạch điện đang kiểm kê tổn thất.
Hắc Bạch thần cung phân ra hai điện Hắc Bạch, Hắc điện đại biểu tử vong, kiểm soát hình luật, giết chóc, Bạch điện đại biểu sinh mệnh, quản lý việc quan sát, các loại tài nguyên.
Phó Đông Lưu đứng trong Bạch Điện Tứ Sứ, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, phụ trách việc quan sát.
Nhưng vị Phó tiên sư này chiếm giữ vị trí tứ sứ không phải là năng lực quan sát chi tiết nhỏ.
Danh hiệu của Phó Đông Lưu là Thực Tâm Sơn Nhân, ban đầu là một tán tu, thích nhất là hành hạ người khác, lại giỏi về mưu kế. Vì vậy trong tình huống Cửu Đại Tiên Môn thường không nhận đệ tử môn phái khác, Phó Đông Lưu nghĩ ra một cách.
Đầu tiên hắn kết hợp với Giang Lăng Thập Tam Đạo đánh cướp một phân đà của Hắc Bạch thần cung, trộm mất bảo vật Luyện Tâm thạch trong phân đà, dùng nó để tu luyện thành công Thực Tâm công, tiếp đó tự tay chém chết Giang Lăng Thập Tam Đạo, xách đầu chúng tới Hắc Bạch thần cung tự thú.
Thực Tâm công nắm giữ năng lực xâm lấn tâm thần, cũng có thể sưu hồn đoạt thức. Tâm thần là nơi bí ẩn nhất, tu sĩ khó lòng chạm tới, dẫu là tu sĩ đại năng, nếu không có pháp thuật loại này cũng khó lòng khống chế tâm trí.
Hắc Bạch thần cung thấy không ngờ hắn có thể tu luyện thành công Thực Tâm công nên đặc cách tha cho hắn một lần. Từ đó trở đi hắn trở thành một thành viên của Hắc Bạch thần cung, sau đó không bao lâu lại thành sát thần của Hắc Bạch thần cung, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Hắn dùng thủ đoạn này để gia nhập Hắc Bạch thần cung, không nhắc tới những chuyện khác, chỉ riêng tâm tính đã đủ tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với kẻ địch, cũng tàn nhẫn với mình.
Thời khắc này bốn tên đệ tử Bạch điện kiểm tra tổn thất xong, trợ thủ Lạc Cầu Chân của hắn đã lên tiếng: “Khởi bẩm Phó sứ, đã kiểm kê tổn thất xong. Theo tính toán đã mất mười hai bình Thanh Tâm đan, hai mươi bình Bổ Khí đan, năm bình Duyên Thọ đan, sáu bình Liệt Hỏa đan, ngoài ra còn có...”
Phó Đông Lưu giơ tay lên ngăn lại: “Không cần nói nữa, tổn thất bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là bắt được kẻ trộm kho. Đối phương đó để lại manh mối gì không?”
Lạc Cầu Chân trả lời: “Đã kiểm tra toàn bộ, trong phòng kho không có dấu vết bị phá hoại, đạo linh không có biến động gì, chắc là dùng pháp thuật loại ẩn nấp giấu tung tích. Nhưng theo lượng của cải tổn thất, có một điểm rất kỳ lạ.”
“Cái gì?”
Những tấm phù chú này không có trong Dương Phù kinh mà là phù chú của Âm Phù kinh và Thiên Cơ môn. Ninh Dạ ghi trộm bí pháp Hắc Bạch thần cung, đương nhiên có đủ nội dung của Âm Dương Phù kinh, chỉ có điều không thể để người ngoài biết về những tấm bùa này.
Một lát sau con rối chuột đất đã chui vào một phòng kho, không ngờ trong đó lại chất đầy đan dược.
Con rối nhảy vèo lên, Tiềm hành phù khiến nó khó bị phát hiện, còn Phá Quan phù giúp nó bỏ qua pháp thuật bảo vệ ở đây, móng vuốt nhỏ của nó nắm lấy một bình đan dược rồi nhét vào trong bụng.
Thân thể nó không lớn, chỉ nhét được ba bình rồi lại chui xuống đất, trở về phòng của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Đồ ngốc, đừng đặt chứng cứ phạm tội ở chỗ ta, tìm chỗ nào không có người mà giấu, sau đó tiếp tục.”
Con rối chuột lại chui xuống.
Đêm hôm đó nó như một công nhân vận chuyển cần mẫn, lần lượt chuyển đan dược, vật liệu quý giá trong phòng kho ra ngoài, mới tới khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Trời vừa sáng, Hậu Nhị mở phòng kho theo thói quen.
Vừa mở kho ra đã hồn phi phách tán: “Không ổn rồi, phòng kho mất trộm rồi!!”
Tiếng cảnh báo reo vang.
——————————————————————
Phó Đông Lưu sắc mặt âm trầm đứng trước phòng kho, sắc mặt âm u tức tối.
“Một lũ rác rưởi!” Phó Đông Lưu gằn từ trong mũi ra.
Lời này khiến cho Hậu Nhị phụ trách trông coi sợ tới mức run lên lẩy bẩy, phía bên ngoài là một số đệ tử đang chen chúc nhau xem trò hay. Thấy Hậu Nhị gặp xui, gương mặt ai nấy đều mỉm cười trước đau khổ của người khác.
Trông coi phòng kho là công việc béo bở, nếu Hậu Nhị mất chức, không khéo bản thân lại có cơ hội.
Thật chỉ là một phòng kho cấp thấp bị mất trộm, tổn thất có hạn, chuyện mà Phó Đông Lưu thật sự để ý là thể diện.
Không ngờ lại có kẻ dám ăn trộm của cải thuộc về Hắc Bạch thần cung, nếu chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười chê à?
Lúc này hắn đứng trong phòng kho, xung quanh là vài đệ tử Bạch điện đang kiểm kê tổn thất.
Hắc Bạch thần cung phân ra hai điện Hắc Bạch, Hắc điện đại biểu tử vong, kiểm soát hình luật, giết chóc, Bạch điện đại biểu sinh mệnh, quản lý việc quan sát, các loại tài nguyên.
Phó Đông Lưu đứng trong Bạch Điện Tứ Sứ, một trong Tứ Cửu Nhân Ma, phụ trách việc quan sát.
Nhưng vị Phó tiên sư này chiếm giữ vị trí tứ sứ không phải là năng lực quan sát chi tiết nhỏ.
Danh hiệu của Phó Đông Lưu là Thực Tâm Sơn Nhân, ban đầu là một tán tu, thích nhất là hành hạ người khác, lại giỏi về mưu kế. Vì vậy trong tình huống Cửu Đại Tiên Môn thường không nhận đệ tử môn phái khác, Phó Đông Lưu nghĩ ra một cách.
Đầu tiên hắn kết hợp với Giang Lăng Thập Tam Đạo đánh cướp một phân đà của Hắc Bạch thần cung, trộm mất bảo vật Luyện Tâm thạch trong phân đà, dùng nó để tu luyện thành công Thực Tâm công, tiếp đó tự tay chém chết Giang Lăng Thập Tam Đạo, xách đầu chúng tới Hắc Bạch thần cung tự thú.
Thực Tâm công nắm giữ năng lực xâm lấn tâm thần, cũng có thể sưu hồn đoạt thức. Tâm thần là nơi bí ẩn nhất, tu sĩ khó lòng chạm tới, dẫu là tu sĩ đại năng, nếu không có pháp thuật loại này cũng khó lòng khống chế tâm trí.
Hắc Bạch thần cung thấy không ngờ hắn có thể tu luyện thành công Thực Tâm công nên đặc cách tha cho hắn một lần. Từ đó trở đi hắn trở thành một thành viên của Hắc Bạch thần cung, sau đó không bao lâu lại thành sát thần của Hắc Bạch thần cung, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Hắn dùng thủ đoạn này để gia nhập Hắc Bạch thần cung, không nhắc tới những chuyện khác, chỉ riêng tâm tính đã đủ tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với kẻ địch, cũng tàn nhẫn với mình.
Thời khắc này bốn tên đệ tử Bạch điện kiểm tra tổn thất xong, trợ thủ Lạc Cầu Chân của hắn đã lên tiếng: “Khởi bẩm Phó sứ, đã kiểm kê tổn thất xong. Theo tính toán đã mất mười hai bình Thanh Tâm đan, hai mươi bình Bổ Khí đan, năm bình Duyên Thọ đan, sáu bình Liệt Hỏa đan, ngoài ra còn có...”
Phó Đông Lưu giơ tay lên ngăn lại: “Không cần nói nữa, tổn thất bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là bắt được kẻ trộm kho. Đối phương đó để lại manh mối gì không?”
Lạc Cầu Chân trả lời: “Đã kiểm tra toàn bộ, trong phòng kho không có dấu vết bị phá hoại, đạo linh không có biến động gì, chắc là dùng pháp thuật loại ẩn nấp giấu tung tích. Nhưng theo lượng của cải tổn thất, có một điểm rất kỳ lạ.”
“Cái gì?”