Thời gian chờ đợi chẳng khác nào dày vò.
Cũng may một ngày này cũng nhanh chóng qua đi.
Khi tới đan phòng lần nữa, Giang Tiểu Niên lấy thuốc ra đưa cho Doãn Thiên Chiếu: “Đây.”
Doãn Thiên Chiếu nhận bình thuốc, chần chừ một chút rồi nói: “Ngươi có chắc... thuốc này có tác dụng không?”
Giang Tiểu Niên trả lời: “Thuốc này là ta mới nghiên cứu ra, có tác dụng hay không thì... nói thật ra ta cũng không chắc chắn.”
“Cái gì?” Doãn Thiên Chiếu tìm dược liệu mà suýt nữa mất đi tính mạng, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Giang Tiểu Niên hừ lạnh: “Không mấy tu sĩ có bệnh ngầm, cũng chẳng mấy thuốc chữa được. Nếu ngươi có lựa chọn khác tốt hơn chắc đã chẳng tới chỗ ta. Có được hay không, ngươi cứ thử là biết ngay.”
“Không có hậu quả gì không tốt đấy chứ?”
“Loại thuốc hổ lang này, sau khi ăn vào tâm trạng sẽ bị kích thích, nhưng vấn đề không lớn, đằng nào cũng không chết được.”
Doãn Thiên Chiếu nghe vậy thầm nổi nóng: “Cái tên nhà ngươi nói năng khó nghe quá đấy.”
“Lời nói thật có bao giờ dễ nghe đâu, nói dễ nghe mấy cũng chẳng chữa được bệnh.” Giang Tiểu Niên quen chứng kiến cảnh tượng này rồi, vẫn nói với giọng điệu chẳng có chút tinh thần nào.
Doãn Thiên Chiếu cũng chẳng có lựa chọn nào khác, đành còn nước còn tát, dẫu sao cũng phải thử một phen.
Ngay lúc hắn đi khỏi, Giang Tiểu Niên gọi với theo: “Nhớ cho kỹ, sau khi sử dụng trong vòng một canh giờ nhất định phải làm chuyện đó, như vậy mới có thể khơi thông khí huyết, điều trị nội phủ.”
————————————————
Hoàng hôn.
Màn đêm buông xuống.
Doãn Thiên Chiếu ngồi trong động phủ, nhìn bình thuốc trong tay, chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng nuốt vào.
Sau khi đan dược vào bụng, Doãn Thiên Chiếu nhanh chóng cảm thấy có một luồng hơi nóng dâng lên trong cơ thể, sau đó là phản ứng mà mình mong chờ đã lâu...
Thành công rồi!
Có tác dụng!
Doãn Thiên Chiếu vừa mừng vừa sợ.
Cuối cùng cũng được rồi, cuối cùng mình cũng được làm nam nhân như trước!
Doãn Thiên Chiếu hưng phấn tới mức muốn ngửa mặt lên trời hét dài.
Không thể chờ nữa, nhất định phải tới tìm Thường Vũ Yên ngay lập tức, hắn còn chưa quên lời nhắc của Giang Tiểu Niên.
Hắn không tới tìm Thường Vũ Yên từ trước là do lời nói của Giang Tiểu Niên làm cho hắn không mấy tin tưởng vào thứ thuốc này, bây giờ đương nhiên phải mau chóng phát tiết.
Doãn Thiên Chiếu lập tức đứng dậy đi tới chỗ ở của Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên không ở Thiên Nguyên phong mà ở Thiên Bình phong, cũng may Doãn Thiên Chiếu là người tu hành, chỉ bay trong chốc lát đã đến Vô Trần hiên.
Doãn Thiên Chiếu hạ xuống trước cửa Vô Trần hiên, hưng phấn đẩy cửa ra: “Vũ Yên!”
Nhưng thấy trong phòng trống trơn, chỉ có một nô tì.
Doãn Thiên Chiếu sửng sốt: “Vũ Yên đâu?”
Nô tì đương nhiên nhận ra Doãn Thiên Chiếu, khom người nói: “Bái kiến Doãn công tử, tiểu thư đột nhiên có việc phải ra ngoài.”
“Đi đâu rồi?”
“Nô tì không biết, chỉ nhận được một bức thư rồi vội vàng rời khỏi, nói lát nữa sẽ về, công tử có thể chờ một lát.”
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ, đành phải đợi trong phòng.
————————————————
Bên Quan Cảnh hồ.
Thường Vũ Yên nhẹ nhàng bước đi, tới một gian đình nhỏ gần đó.
Trong đình là một cô gái dùng lụa đen che mặt, chính là Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư, sau lưng cô ta là Cừu Bất Quân.
Ôn Tâm Dư đang cho cá ăn, cô nàng rải thức ăn cho cá xuống mặt nước, khiến cho bầy cá bên dưới tranh giành nhau, nhảy lên khỏi mặt nước, vui vẻ biết bao.
Thường Vũ Yên ngồi xuống: “Đêm hôm khuya khoắt, tỷ tỷ gọi muội tới đây chẳng hay có chuyện gì?”
Ôn Tâm Dư không buồn quay đầu lại nói: “Ta đã biết chuyện ở vùng sông nước Tây hà.”
Thân thể Thường Vũ Yên run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: “Ai? Ai nói? Là Ninh Dạ hay Vạn Xà?”
Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Lúc này rồi muội còn quan tâm ai để lộ bí mật à? Muội nên quan tâm tới Doãn Thiên Chiếu đi. Có phải đã lâu rồi Doãn Thiên Chiếu không động tới muội không?”
Thường Vũ Yên nghe vậy trong lòng rối loạn: “Làm sao tỷ biết?”
“Còn phải hỏi? Thời gian vừa qua ngày ngày muội dùng nước mắt rửa mặt, hỏi muội thì muội không chịu nói. Nghĩ lại một chút là hiểu có chuyện gì thôi.”
Thường Vũ Yên vừa thẹn vừa giận: “Đây không phải lỗi của muội, trước đó muội thật sự không biết hắn không phải Doãn sư huynh!”
“Đương nhiên đấy không phải lỗi của muội.” Ôn Tâm Dư đã quay mặt lại, dưới lớp khăn là đôi mắt lóng lánh như sao đêm: “Do bản thân Doãn Thiên Chiếu xử lý chuyện này có vấn đề, hắn nhát gan sợ chuyện, không dám xuất hiện công khai, còn lừa gạt cả muội, khiến cho muội thất thân với Lý Vân Kim. Nhưng vấn đề là dù sao muội cũng đã thất thân với Lý Vân Kim, e là trong lòng Doãn Thiên Chiếu không qua được bậc cửa này đúng không?”