Thấy đã khôi phục được một chút, Công Tôn Điệp trừng mắt với Ninh Dạ, sát ý trong lòng đột nhiên nổi lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe Ninh Dạ nói: “Trong hạt đan dược này còn cho thêm một chút độc khác, cụ thể thì ta lại không nói cho ngươi, nhưng chỉ cần ngươi động thủ với ta, ngươi sẽ biết hậu quả.”
“Cái gì?” Công Tôn Điệp kinh hãi: “Chẳng phải ngươi đã dùng bí pháp với ta rồi à?”
“Ngươi quá gian xảo, lại lắm thủ đoạn, phải có ba tầng bảo hiểm.”
“Ngươi!” Công Tôn Điệp tức giật, đột nhiên phát hiện lời nói của y có chỗ không đúng: “Ba tầng? Ngươi còn làm gì với ta?”
Ninh Dạ bèn nói: “Cái này cũng không nói được.”
Công Tôn Điệp tức giận tới muốn ngất xỉu.
Từng thấy người uy hiếp, nhưng chưa từng thấy uy hiếp mờ mịt như vậy, từ đầu đến cuối Ninh Dạ chưa từng nói nội dung uy hiếp cho cô.
Y đang phô trương thanh thế?
Chỉ thấy Ninh Dạ đột nhiên búng tay tới tách một cái, Công Tôn Diệp chỉ cảm thấy bụng đau như bị vặn xoắn lại, còn có cảm giác như hạ hân sắp mất khống chế.
Đây là thủ đoạn gì? Công Tôn Điệp kinh hãi.
“Bây giờ ngươi biết ta không phô trương thanh thế chưa?” Ninh Dạ nói.
Ngươi có Tiệt Thiên thuật, ngươi trâu rồi!
Công Tôn Điệp dứt khoát không để ý tới y nữa.
Ninh Dạ nói: “Tiếp theo ngươi còn phải giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Công Tôn Điệp tức giận nói.
“Thay đổi gương mặt.”
————————————————————
Bóng đêm u tối.
Bên trong hang núi, một ngọn đèn sáng treo cao.
Ninh Dạ nhìn tấm gương đối diện.
Gương mặt của y đã khôi phục.
Sau khi sử dụng Tái Tạo thủy, gương mặt quen thuộc kia rốt cuộc cũng khôi phục nguyên dạng, bên cạnh là Cừu Bất Quân vui mừng chứng kiến.
Nhưng đây không phải mục đích của Ninh Dạ.
Khôi phục dung mạo chỉ là để chuẩn bị cho việc thay đổi dung mạo.
Ngay sau đó, Công Tôn Điệp đã cầm Vô Ảnh đao đi tới: “Ngươi nhìn đủ chưa?”
“Hơn một năm không thấy gương mặt này, giờ đột nhiên gặp lại, nghĩ tới chuyện sắp phải vĩnh biệt nó, đúng là không nỡ.” Ninh Dạ khẽ mỉm cười.
Lập tức gập chiếc gương lại, nằm lên chiếc giường đá vừa đẽo xong.
“Bắt đầu như vậy luôn à? Không cần dược vật gì để gây tê à?” Công Tôn Điệp hỏi.
“Sao phải lắm lời như vậy, ta buộc phải giữ cho mình luôn tỉnh táo. Làm đi.”
Công Tôn Điệp hừ một tiếng, nhấc Vô Ảnh đao chém lên mặt Ninh Dạ, Cừu Bất Quân căng thẳng nhìn Công Tôn Điệp, chỉ sợ cô xuất đao làm Ninh Dạ đầu một nơi thân một nẻo.
Cũng may cuối cùng Công Tôn Điệp không làm như vậy mà nghiêm túc tước cốt dịch cân, làm lại gương mặt cho Ninh Dạ.
Vận dụng bí pháp Ma môn thay đổi dung mạo là thật sự thay đổi, không đơn giản là thay đổi ngoài da mà là dược lực thấm vào mỗi bộ phận của thân thể, khiến nó thật sự trở thành một phần của thân thể.
Tương lai dẫu có bị hủy lần nữa, khi chữa trị lại vẫn là gương mặt mới.
Nhưng quá trình này đã được định sẵn sẽ vô cùng đau đớn.
Có lẽ là để trả thù, cũng có lẽ là vì cẩn thận, động tác của Công Tôn Điệp rất chậm.
Cô gọt từng đao từng đao lên gương mặt của Ninh Dạ, tiêu trừ xương cốt, xây dựng lại kinh mạch, Vô Ảnh đao cạo lên mặt Ninh Dạ phát ra tiếng động chói tai như kim loại mài vào nhau, vang tới tai Cừu Bất Quân khiến trong lòng ông đau xót.
Ông có thể thấy đôi tay của Ninh Dạ đang xiết chặt.
Y đang chịu đựng.
Chịu đựng nổi đau đớn kinh khủng tới mức người thường không thể chịu nổi nhưng phải cố giữ cho thân thể không run rẩy chút nào.
Dược lực truyền vào mỗi vị trí trên cơ thể y, Vô Ảnh đao như đang lăng trì y.
Yết hầu phát ra tiếng gầm gừ trầm trầm, mạch máu trên người Ninh Dạ đều đang gồ lên, cơ bắp căng phồng tạo thành từng đường vòng cung đầy mạnh mẽ nhưng vẫn bị chính y cưỡng ép áp chế.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Sát Thân quyết bất giác vận chuyển, ngay cả không khí xung quanh cũng hóa thành đao phong chém ra bốn phía.
Công Tôn Điệp đã trúng mấy đao nhưng không ngờ cô nàng lại không mắng chửi mà vẫn nghiêm túc gây dựng lại gương mặt cho Ninh Dạ.
Trong lòng cô cũng đang khiếp sợ.
Kinh hãi trước năng lực chịu đựng cường đại của nam nhân này.
Trong Ma môn có rất nhiều người mạnh mẽ, cứng rắn, nhiều kẻ coi đau đớn như không. Thế nhưng đây là lần đầu tiên Công Tôn Điệp thấy có người chôn sâu nỗi đau vào tận đáy lòng mà không hề để lộ ra như Ninh Dạ.
Khiến cho nàng cũng bất giác lẩm bẩm: “Xét tới sức mạnh nghị lực, mức độ tàn nhẫn với bản thân thì ngươi nằm trong số mười người đứng đầu.”
“Chỉ là trong mười người đứng đầu thôi à?” Ninh Dạ lẩm bẩm.
“Đừng nói chuyện!” Công Tôn Điệp chém đao xuống miệng y, gọt xương hàm cho y, bây giờ nhìn gương mặt Ninh Dạ từ trên xuống có thể thấy toàn bộ da mặt của y đều bị lột bỏ, chỉ lộ ra xương cốt đầy máu me, vô cùng kinh khủng.