Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười của Ninh Dạ khiến Lạc Cầu Chân khá khó chịu.

Hắn đi tới, đứng trước mặt Ninh Dạ nói: “Giả vờ trấn định cũng không thể chứng minh được điều gì.”

Ninh Dạ cười nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở chấp sự một câu, chuyện này là người trong ma môn gây ra, chuyện này là chắc chắn. Còn ta không biết ma công.”

Lạc Cầu Chân nói: “Ma môn có thủ đoạn ẩn giấu rất mạnh, nếu không thì bao năm qua Hắc Bạch thần cung chúng ta đã diệt trừ bọn chúng từ lâu rồi.”

“Nhưng mạnh mấy thì tra xét cẩn thận vẫn ra thôi, đúng không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Giờ ta có thể mời ngươi tùy ý tra xét, dùng thủ đoạn nào cũng được, xem có tra ra chút căn cơ ma công nào không.”

Lạc Cầu Chân đờ ra.

Hắn vẫn luôn nghi ngờ Ninh Dạ có quan hệ với Thiên Cơ môn chứ không phải liên quan tới ma môn.

Nếu nói trên người Ninh Dạ có ma công, hắn không tự tin như vậy.

Nhưng Lạc Cầu Chân không phải là ngốc, hắn cười lạnh nói: “Không có ma công không nghĩa là không thể cấu kết với người trong ma môn.”

“Thế tức là chấp sự nhận định là ta rồi?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

“Đúng!” Lạc Cầu Chân kiên trì nói.

Khó khăn lắm hắn mới có cơ hội ngang nhiên nghi ngờ Ninh Dạ, không thể bỏ qua cơ hội này, nhất định phải mượn cơ hội này bắt lấy Ninh Dạ, mang về Giám Sát đường mời Phó Đông Lưu dùng Thực Tâm công tra hỏi.

Ninh Dạ có phải chủ mưu hay không đã không quan trọng, quan trọng là đây là cái cớ tốt nhất để bắt lấy y!

Lúc này ngay cả những người khác cũng nhìn ra vấn đề.

Hứa Ngạn Văn nói: “Lạc Cầu Chân, giữa ngươi và Ninh sư đệ có xích mích gì à? Sao có bao nhiêu người không chứng minh được bản thân như vậy mà ngươi cứ nhắm vào hắn?”

“Vì hắn là đối tượng tình nghi lớn nhất.” Lạc Cầu Chân đáp lời: “Đương nhiên ta cũng sẽ kiểm tra những người khác, vì vậy kính mời những người không thể tự chứng minh theo ta tới Giám Sát đường một chuyến, chuyện này không có vấn đề gì chứ?”

Ngay cả Tôn Nguyên Thần và Lao Huyền Minh cũng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì.

Lạc Cầu Chân lại nhìn sang Ninh Dạ, ánh mắt đã đây đắc ý.

Ngươi muốn bắt ta đến vậy ư?

Ninh Dạ thầm cười lạnh, bắt đầu tức giận.

Hành trình tới Lao phủ của y đúng là quá xui xẻo, nếu nói Trì Vãn Ngưng xuất hiện và hoài nghi chỉ là bất ngờ đầu tiên, vậy ma môn là bất ngờ thứ ba, Lạc Cầu Chân là bất ngờ thứ ba.

Trì Vãn Ngưng thì thôi, không uy hiếp gì tới y, ma môn bị y phát hiện từ sớm, ứng phó kịp thời, ngược lại đem thế yếu biến thành thế mạnh, thế nhưng Lạc Cầu Chân lại thật sự ép y đưa ra lựa chọn mà y rất không muốn.

Lúc này y lạnh lùng nhìn Lạc Cầu Chân, giọng nói như băng giá: “Ta từng nghe nói Lạc chấp sự tính toán không hề sai sót, là người phá án giỏi nhất Giám Sát đường, bây giờ xem ra đúng là nói quá sự thật. Cái gì mà suy nghĩ kín đáo, pháp nhãn sáng tỏ, rõ là rắm chó.”

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Cầu Chân còn chưa tức giận, mấy người trong Giám Sát đường đi theo bên cạnh hắn đã nổi nóng.

Lạc Cầu Chân ngăn thủ hạ lại cười nói: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, đằng nào lần này ngươi cũng phải đi theo ta.”

“E là ngươi không mời được ta rồi.” Ninh Dạ trả lời, sau đó quay sang nói với Lao Huyền Minh: “Lao sứ, Ninh Dạ tự mình trải qua chuyện lúc trước, cũng có một số quan điểm. Chẳng hay Lao sứ có hứng thú nghe qua không? Nếu cảm thấy Ninh Dạ nói không đúng thì cứ để Lạc chấp sự dẫn ta đi, Ninh Dạ tuyệt đối không nói hai lời.”

Nếu không tính lời phản bác của lực lượng thì Lao Huyền Minh vẫn có chút hảo cảm với Ninh Dạ, lúc nàynghe y nói vậy Lao Huyền Minh cũng gật đầu nói: “Nếu ngươi có thể tự chứng minh thì cứ nói ra.”

Ninh Dạ cười nói: “Cách ta tự chứng minh rất đơn giản, chỉ sợ Lao sứ không chịu nổi, vì vậy kính mong Lao sứ nén bi thương.”

Lao Hải Điền giả kia nghe vậy bỗng thấy căng thẳng.

Nghe nói như vậy, Lao Huyền Minh đờ ra: “Ngươi định nói gì?”

Ninh Dạ đã nhìn sang phía Lao Hải Điền: “Vừa rồi Lạc chấp sự đã hỏi khá nhiều người nhưng lại để lọt một người, chính là Lao sư huynh. Ta muốn hỏi, lúc xảy ra chuyện Lao sư huynh đang ở đâu?”

Y vừa hỏi câu này, mọi người đều ngạc nhiên.

Lao Huyền Minh nổi giận: “Ngươi đang nghi ngờ con trai ta?”

Lao Hải Điền hừ một tiếng: “Ta cũng ở một mình đấy, sao nào, ngươi định kéo ta xuống nước à?”

Ninh Dạ thở dài: “Nói cách khác, ngươi chưa hề ra ngoài?”

“Đúng!”

“Nếu thế ngươi thay quần áo lúc nào?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Lao Hải Điền ngẩn ra.

Khi biến về hình dạng vốn có cô đã cởi quần áo của Lao Hải Điền ra, thuật chuyển hóa của cô có thể biến đổi tướng mạo nhưng lại quần áo lại không được tinh tế, vì vậy khi huyễn hóa thường dùng quần áo khác. Vốn dĩ đây là cách an toàn, không ngờ bây giờ lại có vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK