Ninh Dạ giật mình, phát hiện người tới là Thanh Lâm.
Toàn thân hắn ướt đẫm máu tươi, khi rơi xuống đất vẫn còn đang cười nhưng sau đó thấy tấm gương cổ kia lại ngây ra như phỗng: “Côn Lôn kính?”
Côn Lôn kính là một trong những thần vật nằm tại Thiên Cơ điện.
Thiên Cơ điện là thánh vật vô thượng do Thiên Cơ môn dốc toàn bộ lực lượng một giới chế tạo nên, bên trong có vô số ảo diệu, tên gọi mang ý nghĩa hàng ngàn loại cơ quan. Trong Thiên Cơ điện có mười thần vật, mỗi thứ có năng lực khác nhau, Côn Lôn kính chính là một trong số đó.
Trong truyền thuyết thời thượng cổ, bảo vật này có năng lực đi xuyên qua thời gian không gian. Có lẽ truyền thuyết có chỗ khuếch đại, dù sao dẫu ở thế giới này cũng có nghịch lý thời gian, nhưng đúng là nó có thể xuyên qua hàng ngàn không gian.
Chính vật này đã đem Ninh Dạ từ thế giới trước đây của hắn sang tới nơi này. Chẳng qua lần đi xuyên không gian kia cũng đã hao sạch năng lượng được tích cóp suốt vạn năm của Côn Lôn kính, trong thời gian ngắn nó không thể tái hiện năng lực đi xuyên qua thời không.
Khoảnh khắc thấy Côn Lôn kính, Thanh Lâm bỗng hiểu rõ.
Hai người bốn mắt, cứ thế nhìn nhau.
Đột nhiên, Thanh Lâm mỉm cười.
Hắn ho ra một ngụm máu, nói: “Giờ thì ta biết... vì sao ngươi lại muốn làm bạn với ta rồi...”
Tuy hắn là tu sĩ nhưng bị thương rất nặng, không cách nào sử dụng pháp thuật, sống được hay không đã khó mà đoán nổi. Hơn nữa sau khi mình phát hiện bí mật quan trọng của đối phương như vậy, hắn đã chẳng còn hy vọng xa vời gì nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn Ninh Dạ, nói: “Giúp ta một chuyện được không? Sau khi giết ta, ngươi hãy đưa thi thể của ta tới Thiên Cơ môn. Nể tình ngươi đưa ta trở về, sư phụ sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử. Thiên Cơ điện ở trên người ngươi, chẳng khác nào trở lại Thiên Cơ môn.”
Ninh Dạ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn.
Trên tay y là con dao bổ củi.
Chỉ cần nâng tay lên hạ dao xuống, mọi chuyện đều được giải quyết.
Thanh Lâm bình tĩnh nhìn y, như đang chờ đợi vận mệnh của bản thân.
Thậm chí hắn còn đang cười, đó là nụ cười vui mừng.
Hắn nói: “Ra tay đi.”
Hắn không hy vọng Ninh Dạ sẽ bỏ qua cho mình.
Ninh Dạ chậm rãi cầm dao bổ củi, chỉ về phía Thanh Lâm.
Tay y run rẩy.
Sau đó y vung đao.
Xoạt!
Nhát đao thô kệch cắt đứt quần áo Thanh Lâm, để lộ ra vết thương chi chít bên dưới.
Y đi tới, lấy sọt thuốc ra, bắt đầu bôi thuốc cho Thanh Lâm.
“Ngươi...” Thanh Lâm ngạc nhiên.
“Im đi!” Ninh Dạ trầm giọng nói: “Giúp ta một chuyện, ổn định hơi thở, vận khí. Tuy ta không phải tiên nhân nhưng cũng biết một chút về chuyện chữa thương, chỉ cần ngươi phối hợp...”
Cứ như vậy, Thanh Lâm sống sót.
Ninh Dạ chăm sóc hắn bảy ngày.
Đến ngày thứ ba, Thanh Lâm đã có thể sử dụng pháp thuật, nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ ngoan ngoãn làm một bệnh nhân đúng với chức trách, lặng lẽ phối hợp.
Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói chuyện.
Sau bảy ngày, thương tích trên người Thanh Lâm đã khỏi.
Ngày khỏi bệnh, Thanh Lâm biến mất.
Cứ thế đột nhiên không thấy đâu, không chào không hỏi một câu.
Nhìn cái giường trống trơn, Ninh Dạ thở dài, ngồi xuống.
Ngày đó, y ngồi im rất lâu.
Ba ngày sau, Thanh Lâm xuất hiện.
Nhìn thấy Ninh Dạ, câu đầu tiên mà hắn nói là: “Theo ta lên núi, sư phụ muốn gặp ngươi.”
——————————————
Trong căn phòng yên tĩnh, Tân Nhiễm Tử nhìn Ninh Dạ.
“Nếu không có chuyện ngày hôm đó, cậu có nói ra chuyện Thiên Cơ điện không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đệ tử không biết.”
“Không biết?”
“Không biết.” Ninh Dạ trả lời khẳng định: “Lòng người khó dò, chuyện tiên nhân còn không làm được, một phàm nhân như đệ tử cũng không làm được. Đệ tử không hiểu người khác, thậm chí không hiểu bản thân mình.”
“Nhưng cậu vẫn quyết định mạo hiểm?”
“Vì huynh ấy là bằng hữu của đệ tử.”
Tân Nhiễm Tử mỉm cười: “Trong lòng cậu, bằng hữu quan trọng hơn Thiên Cơ điện?”
“Đúng!” Ninh Dạ trả lời nghiêm túc.
Ánh nến chiếu rọi gương mặt kiên nghị của Ninh Dạ.
Tân Nhiễm Tử rất thỏa mãn.
Ông có tu luyện bí thuật, có thể nhận ra những lời mà Ninh Dạ vừa nói rất chân thành.
Chuyện này khiến Tân Nhiễm Tử rất hài lòng: “Tốt lắm, có tình có nghĩa nhưng không phải người ngốc nghếch. Cần cẩn thận thì cẩn thận, cần mạo hiểm thì mạo hiểm, chẳng trách Thiên Cơ điện lại chọn con làm chủ nhân.”
Tân Nhiễm Tử nói xong giơ ngón tay chỉ vào Thiên Cơ điện, chỉ thấy trong điện lấp lánh ánh sáng, sau đó một tấm gương đồng cổ kính xuất hiện từ trong điện.
Tân Nhiễm Tử thổn thức: “Côn Lôn kính...”
Như cảm thụ được tiếng gọi của Thiên Cơ môn, Côn Lôn kính vang lên tiếng reo vang lanh lảnh, khiến người ta cảm thấy nó đang vui mừng, trên kính còn xuất hiện rất nhiều chữ viết màu vàng kim kỳ lạ, quay vòng trong hư không.
“Vấn Thiên thuật!” Thấy những chữ viết vàng kim trên chiếc kính cổ Côn Luân, Tân Nhiễm Tử kích động tới mức run rẩy.
Toàn thân hắn ướt đẫm máu tươi, khi rơi xuống đất vẫn còn đang cười nhưng sau đó thấy tấm gương cổ kia lại ngây ra như phỗng: “Côn Lôn kính?”
Côn Lôn kính là một trong những thần vật nằm tại Thiên Cơ điện.
Thiên Cơ điện là thánh vật vô thượng do Thiên Cơ môn dốc toàn bộ lực lượng một giới chế tạo nên, bên trong có vô số ảo diệu, tên gọi mang ý nghĩa hàng ngàn loại cơ quan. Trong Thiên Cơ điện có mười thần vật, mỗi thứ có năng lực khác nhau, Côn Lôn kính chính là một trong số đó.
Trong truyền thuyết thời thượng cổ, bảo vật này có năng lực đi xuyên qua thời gian không gian. Có lẽ truyền thuyết có chỗ khuếch đại, dù sao dẫu ở thế giới này cũng có nghịch lý thời gian, nhưng đúng là nó có thể xuyên qua hàng ngàn không gian.
Chính vật này đã đem Ninh Dạ từ thế giới trước đây của hắn sang tới nơi này. Chẳng qua lần đi xuyên không gian kia cũng đã hao sạch năng lượng được tích cóp suốt vạn năm của Côn Lôn kính, trong thời gian ngắn nó không thể tái hiện năng lực đi xuyên qua thời không.
Khoảnh khắc thấy Côn Lôn kính, Thanh Lâm bỗng hiểu rõ.
Hai người bốn mắt, cứ thế nhìn nhau.
Đột nhiên, Thanh Lâm mỉm cười.
Hắn ho ra một ngụm máu, nói: “Giờ thì ta biết... vì sao ngươi lại muốn làm bạn với ta rồi...”
Tuy hắn là tu sĩ nhưng bị thương rất nặng, không cách nào sử dụng pháp thuật, sống được hay không đã khó mà đoán nổi. Hơn nữa sau khi mình phát hiện bí mật quan trọng của đối phương như vậy, hắn đã chẳng còn hy vọng xa vời gì nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn Ninh Dạ, nói: “Giúp ta một chuyện được không? Sau khi giết ta, ngươi hãy đưa thi thể của ta tới Thiên Cơ môn. Nể tình ngươi đưa ta trở về, sư phụ sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử. Thiên Cơ điện ở trên người ngươi, chẳng khác nào trở lại Thiên Cơ môn.”
Ninh Dạ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn.
Trên tay y là con dao bổ củi.
Chỉ cần nâng tay lên hạ dao xuống, mọi chuyện đều được giải quyết.
Thanh Lâm bình tĩnh nhìn y, như đang chờ đợi vận mệnh của bản thân.
Thậm chí hắn còn đang cười, đó là nụ cười vui mừng.
Hắn nói: “Ra tay đi.”
Hắn không hy vọng Ninh Dạ sẽ bỏ qua cho mình.
Ninh Dạ chậm rãi cầm dao bổ củi, chỉ về phía Thanh Lâm.
Tay y run rẩy.
Sau đó y vung đao.
Xoạt!
Nhát đao thô kệch cắt đứt quần áo Thanh Lâm, để lộ ra vết thương chi chít bên dưới.
Y đi tới, lấy sọt thuốc ra, bắt đầu bôi thuốc cho Thanh Lâm.
“Ngươi...” Thanh Lâm ngạc nhiên.
“Im đi!” Ninh Dạ trầm giọng nói: “Giúp ta một chuyện, ổn định hơi thở, vận khí. Tuy ta không phải tiên nhân nhưng cũng biết một chút về chuyện chữa thương, chỉ cần ngươi phối hợp...”
Cứ như vậy, Thanh Lâm sống sót.
Ninh Dạ chăm sóc hắn bảy ngày.
Đến ngày thứ ba, Thanh Lâm đã có thể sử dụng pháp thuật, nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ ngoan ngoãn làm một bệnh nhân đúng với chức trách, lặng lẽ phối hợp.
Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói chuyện.
Sau bảy ngày, thương tích trên người Thanh Lâm đã khỏi.
Ngày khỏi bệnh, Thanh Lâm biến mất.
Cứ thế đột nhiên không thấy đâu, không chào không hỏi một câu.
Nhìn cái giường trống trơn, Ninh Dạ thở dài, ngồi xuống.
Ngày đó, y ngồi im rất lâu.
Ba ngày sau, Thanh Lâm xuất hiện.
Nhìn thấy Ninh Dạ, câu đầu tiên mà hắn nói là: “Theo ta lên núi, sư phụ muốn gặp ngươi.”
——————————————
Trong căn phòng yên tĩnh, Tân Nhiễm Tử nhìn Ninh Dạ.
“Nếu không có chuyện ngày hôm đó, cậu có nói ra chuyện Thiên Cơ điện không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đệ tử không biết.”
“Không biết?”
“Không biết.” Ninh Dạ trả lời khẳng định: “Lòng người khó dò, chuyện tiên nhân còn không làm được, một phàm nhân như đệ tử cũng không làm được. Đệ tử không hiểu người khác, thậm chí không hiểu bản thân mình.”
“Nhưng cậu vẫn quyết định mạo hiểm?”
“Vì huynh ấy là bằng hữu của đệ tử.”
Tân Nhiễm Tử mỉm cười: “Trong lòng cậu, bằng hữu quan trọng hơn Thiên Cơ điện?”
“Đúng!” Ninh Dạ trả lời nghiêm túc.
Ánh nến chiếu rọi gương mặt kiên nghị của Ninh Dạ.
Tân Nhiễm Tử rất thỏa mãn.
Ông có tu luyện bí thuật, có thể nhận ra những lời mà Ninh Dạ vừa nói rất chân thành.
Chuyện này khiến Tân Nhiễm Tử rất hài lòng: “Tốt lắm, có tình có nghĩa nhưng không phải người ngốc nghếch. Cần cẩn thận thì cẩn thận, cần mạo hiểm thì mạo hiểm, chẳng trách Thiên Cơ điện lại chọn con làm chủ nhân.”
Tân Nhiễm Tử nói xong giơ ngón tay chỉ vào Thiên Cơ điện, chỉ thấy trong điện lấp lánh ánh sáng, sau đó một tấm gương đồng cổ kính xuất hiện từ trong điện.
Tân Nhiễm Tử thổn thức: “Côn Lôn kính...”
Như cảm thụ được tiếng gọi của Thiên Cơ môn, Côn Lôn kính vang lên tiếng reo vang lanh lảnh, khiến người ta cảm thấy nó đang vui mừng, trên kính còn xuất hiện rất nhiều chữ viết màu vàng kim kỳ lạ, quay vòng trong hư không.
“Vấn Thiên thuật!” Thấy những chữ viết vàng kim trên chiếc kính cổ Côn Luân, Tân Nhiễm Tử kích động tới mức run rẩy.