Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong Ninh Dạ đã bắt đầu cười ha hả: “Vì vậy ta đã đến. Các ngươi xem, đây là cách hay nhất để đùa bỡn một người. Ta đứng đây nhìn mồi nhử của hắn, không ngừng đụng vào, Cứ như khi đang câu cá, con cá không ngừng chạm vào mồi câu, phao câu rung động nhưng mãi vẫn không chìm xuống, e là kẻ đang cầm cần câu sẽ thấy rất ngứa ngáy, rất khó chịu.”

Nói xong, y đột nhiên giơ tay đánh một luồng phù chú vào người Triệu Long Quang.

Vì vậy thân thể đầy rẫy vết thương của Triệu Long Quang đột nhiên xuất hiện ánh sáng chữa trị.

Dương Tiến và Bối Thư Lương thấy vậy lấy làm lạ: “Ninh tuần tra viên? Ngài làm vậy là sao...”

“Ta đang chữa cho hắn, các ngươi không thấy à?” Ninh Dạ đáp rất thẳng thừng: “Nếu các ngươi cảm thấy đây là chứng cứ thì mau mau báo lên cấp trên.”

Hai người cùng cúi đầu: “Thuộc hạ đâu dám.”

“Đừng khách khí như thế, các ngươi có phải thuộc hạ của ta đâu, chúng ta cứ gọi nhau là sư huynh sư đệ thôi.” Ninh Dạ nói xong lại lấy một ít đồ ăn trong túi giới tử ra ném cho Triệu Long Quang: “Này, cho ngươi, ăn uống cho no nê đi thì tinh thần mới tốt, mới chịu được dằn vặt.”

Nói xong câu này, ánh mắt Triệu Long Quang bừng sáng.

Năm xưa hắn thường xuyên nói câu này khi huấn luyện Ninh Dạ.

Bạch Vũ!

Y là Bạch Vũ!

Triệu Long Quang thầm xúc động nhưng cũng may hắn còn biết khống chế bản thân, không vui vẻ mà hét lớn với Ninh Dạ: “Cút!”

Sư huynh bảo mình cút tức là sư huynh đang lo lắng cho mình, sợ mình bại lộ thân phận vì sư huynh.

Ninh Dạ bèn cười nói: “Con yêu vật này, đúng là không biết điều. Cho ngươi ăn mà ngươi không cần à? Phải biết sống sót thì mới có cơ hội chứ.”

Triệu Long Quang dần dần tỉnh táo lại.

Ánh mắt từ từ trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm đồ ăn rơi trên mặt đất, bắt đầu ăn từng miếng một.

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ mỉm cười: “Có thế chứ, vậy mới giống một tù binh có chí khí.”

Nói đoạn, y xoay người về phía Bối Thư Lương, Dương Tiến: “Ta không ra tay cứu người, làm thủ lĩnh của các ngươi thất vọng rồi hả? Ha ha ha ha!”

Y ngửa mặt lên trời cười ha hả vài tiếng rồi rời khỏi núi.

Trên Giám Sát đường, Phong Đông Lâm thấy vậy cười khổ: “Tên Ninh Dạ này đúng là thù dai.”

Theo hắn thấy, Ninh Dạ làm vậy cũng không lạ, nếu y không nhân cơ hội đến chế diễu Lạc Cầu Chân một hồi, ngược lại không giống y.

Còn về đệ tử Thiên Cơ môn ẩn nấp trong bóng tối có mạo hiểm cứu người hay không... suy từ bụng ta ra bụng người, từ đầu Phong Đông Lâm đã thấy không thể.

“Trên Vấn Thiên sơn có ít nhất ba chỗ bố trí mật, công dụng cụ thể không rõ nhưng chỉ cần lên Vấn Thiên sơn là không thể tránh được kiểm nghiệm của cấm chế nhiều tầng này. Bất luận thuật huyễn hóa hay thuật tiềm hành đều không khả thi. Hơn nữa con đã dùng Côn Lôn kính thử nghiệm, có thể khẳng định ít nhất có một vị cường giả cấp bậc Vạn Pháp đang quan sát.”

Trong Thiên Tú các, Ninh Dạ nói.

Côn Lôn kính không thể quan sát cảnh giới Vạn Pháp, thậm chí khó mà điều tra Hoa Luân, nhưng cũng vì vậy, Ninh Dạ mượn kết quả ‘không có đáp án này’ suy ngược ra tu vi của người giám sát.

Mọi người cũng không lấy làm lạ.

Cừu Bất Quân thở dài: “Vì vậy dù sao cũng không có cách nào đúng không?”

“Nếu là tự chúng ta thì đúng là không có cách nào. Nhưng cũng may mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.” Ninh Dạ lại nói.

“Cơ hội xoay chuyển ở đâu?” Mọi người đều thấy hứng thú.

“Chính là Thái Âm môn, đại sư huynh trở thành tiên yêu, hiển nhiên đây là nguyên nhân khiến Thái Âm môn để cho sư huynh sống. Dẫu là ở Thái Âm môn, cũng không mấy người luyện hóa được tu sĩ yêu tiên hợp lệ, vì vậy bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua yêu tiên như đại sư huynh. Đại sư huynh sẽ không ở mãi trên Vấn Thiên sơn làm mồi nhử, cuối cùng cũng có một ngày, Thái Âm môn đòi sư huynh về, dùng bí pháp Thái Âm khống chê sư huynh.”

“Vì vậy ý của con là... không cứu Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn mà cứu huynh ấy trên đường trở về?” Cừu Bất Quần hỏi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Bọn họ không thể không nghĩ tới điều này. Quan trọng nhất là nếu muốn cứu người trên đường về, ta nhất định phải xuống núi, mục tiêu lại rõ ràng. Ta khó khăn lắm mới rửa sạch nghi ngờ trước đây, không thể để lại chứng cứ mới.”

“Hay là để ta?” Công Tôn Điệp hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

Ninh Dạ lắc đầu: “Cô không đi được, bọn họ không thể không nghĩ tới Ảnh Độn thuật của cô, cho dù cô đã lĩnh ngộ một phần pháp tắc đại đạo Ảnh Độn nhưng vẫn không thể tránh được truy sát của đại năng Hắc Bạch thần cung.”

Trì Vãn Ngưng lại nói: “Thậm chí bọn họ có thể hạ cấm chế trong cơ thể Triệu Long Quang, như vậy bất luận cô dẫn huynh ấy trốn đến đâu cũng chỉ làm bại lộ bản thân.”

Công Tôn Điệp nhụt chí: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế thì làm thế nào?”

“Thật ra có lẽ còn một người giúp được.” Ninh Dạ nói.

“Ai?”

“Doãn Thiên Chiếu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK