Người tới cầu tiên đạo đều là phàm nhân, thực lực không ra sao, cho dù chỉ là một binh sĩ vong linh cũng mạnh tới mức khiến bọn họ tuyệt vọng. Đối diện với đợt tấn công như thủy triều này, bọn họ mất sạch ý chí, không còn dũng khí chiến đấu, chi chớp mắt đã tan tác như chim muông, thậm chí giẫm đạp lên nhau, có một số người không phải bị vong linh giết chết mà bị quần chúng giẫm đạp đến chết.
Có lẽ Ninh Dạ là người bình tĩnh nhất trong cục diện thê lương này.
Y là người cuối cùng bước vào sơn cốc, y vừa vào cốc, lối vào sơn cốc đã đóng kín, sau lưng y xuất hiện một vách núi.
Vì vậy y dựa sát vào vách núi, ánh mắt bình tĩnh tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Tây Phong Tử không nói nhưng y biết.
Nhìn bề ngoài thì chiến trường vong linh này để tất cả những người tới cầu tiên đạo giao chiến với binh sĩ vong linh nhưng thực ra Hắc Bạch thần cung còn có bố trí khác.
Lúc này y dựa sát vào vách tường chậm rãi đi tới, di chuyển rất từ từ, không bị dòng người hỗn loạn kia ảnh hưởng, còn mượn sự yểm hộ của dòng người, từ từ bước tới.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Dạ đột nhiên cảm giác được gì đó.
Y dừng lại, xoay người về phía sau nhìn.
Chỉ thấy không ngờ trên vách núi sau lưng có chữ viết lúc ẩn lúc hiện.
Quả nhiên!
Có pháp thuật!
Chỉ cần Ninh Dạ vươn tay ấn vào, pháp thuật được ghi trên đó sẽ bay vào thức hải của y, khiến y tạm thời nhận được pháp thuật này, nhưng Ninh Dạ lại không làm vậy mà chỉ nhìn một lúc rồi đi tiếp.
Hắc Bạch thần cung âm thầm bố trí đại lượng pháp thuật trên chiến trường vong linh.
Tuy người tới cầu tiên đạo không có tu vi, có pháp thuật cũng chẳng thể thi triển, nhưng Hắc Bạch thần cung còn bố trí đại trận cung cấp pháp lực ở dưới đất, khiến cho người nhận được pháp thuật cho dù trong tình huống không có tu vi cũng có thể tạm thời thi pháp.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể đối phó với những binh sĩ vong linh kia.
Cầu tiên vấn đạo, căn cốt, tư chất, tâm tính, ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được.
Phát hiện pháp thuật chính là thử thách tâm tính, yêu cầu kẻ tới cầu tiên đạo nhất định phải có năng lực quan sát nhất định trong lúc đang sợ hãi. Những pháp thuật kia đều có dấu hiệu, chỉ cần chú ý một chút là nhận ra.
Ngộ tính lại là yêu cầu bọn họ nắm giữ pháp thuật này trong thời gian ngắn.
Còn thi pháp chính là thử thách căn cốt tư chất.
Có thể nói cửa ải chiến trường vong linh này yêu cầu người tới cầu tiên đạo phải có đủ cả bốn loại tố chất, tuy bề ngoài rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa thâm ý. Có lẽ vấn đề duy nhất là quá tàn nhẫn tanh máu.
Trên chiến trường vong linh, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.
Binh sĩ vong linh như bầy trâu điên, lao khắp nơi xung quanh, giơ những lưỡi đao thô kệch rỉ sét lên, khiến máu tươi vẩy khắp nơi. Binh khí lạnh lẽo, lòng người khiếp đảm, cảnh thất bại xuất hiện khắp bốn phía.
Nếu không phải số lượng binh sĩ vong linh là thật rất nhỏ, lại hành động châm chạm, e rằng chỉ nửa ngày là chúng sẽ giết sạch mười vạn người ở đây.
Nhưng chỉ có hoàn cảnh cực đoan như vậy mới có thể tìm ra dũng sĩ chân chính.
Ninh Dạ đã thấy một người cao to cường tráng tìm được một thanh chiến đao ở đâu không rõ. Gã không tìm được pháp thuật nhưng lại dùng lưỡi đao cùn trong tay đại chiến với một binh sĩ vong linh thật.
Sau đó y lại thấy một cô gái áo xanh gặp may tìm thấy một môn pháp thuật, xem ra tư chất không tệ, chỉ dùng thời gian rất ngắn đã lĩnh ngộ được diệu dụng, sử dụng thành công. Đầu ngón tay cô gái có làn nước róc rách chảy ra, trói lấy một binh sĩ vong linh, không ngừng siết chặt, cuối cùng binh sĩ vong linh kia bị cô bóp chết.
Ninh Dạ còn đang tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trận pháp trong chiến trường vong linh chỉ cung cấp đủ để dùng một loại pháp thuật, vì vậy Ninh Dạ buộc phải lựa chọn.
Cũng may Côn Lôn kính chỉ dẫn cho y, tuy không thể xác định vị trí chính xác nhưng sai lệch cũng không xa.
Đúng lúc này, Ninh Dạ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên. Chữ viết trên đó khiến tâm thần Ninh Dạ chấn động.
Sát Tâm đao!
Đúng là Sát Tâm đao mà mình muốn tìm!
Ninh Dạ vội vàng chạy tới.
Đúng lúc này, cách vách tường đó không xa có một nam tử mặt xanh cũng thấy chữ viết ẩn hiện trên vách núi.
Có lẽ trước đó có người thi triển pháp thuật đã nhắc nhở người mặt xanh, khiến hắn hiểu được gì đó. Hắn gầm lên một tiếng, lao về phía Sát Tâm đao.
Không tốt, hắn ở gần hơn.
Ninh Dạ biết mình không tranh kịp, trong lúc nóng vội y vớ lấy một hòn đá bên cạnh, đột nhiên ném về phía nam tử mặt xanh kia.
Nam tử mặt xanh không kịp đề phòng, bị đá đập trúng đầu, hai mắt hoa lên, bước chân dừng lại. Ninh Dạ đã lao tới huých vai vào người hắn, hất hắn văng ra ngoài. Y lao thẳng về phía vách núi, giơ tay ấn lên vách núi, ngưng tụ tâm thần, ngay sau đó một luồng sáng vàng kim đã bay vào thức hải của y.
Có lẽ Ninh Dạ là người bình tĩnh nhất trong cục diện thê lương này.
Y là người cuối cùng bước vào sơn cốc, y vừa vào cốc, lối vào sơn cốc đã đóng kín, sau lưng y xuất hiện một vách núi.
Vì vậy y dựa sát vào vách núi, ánh mắt bình tĩnh tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Tây Phong Tử không nói nhưng y biết.
Nhìn bề ngoài thì chiến trường vong linh này để tất cả những người tới cầu tiên đạo giao chiến với binh sĩ vong linh nhưng thực ra Hắc Bạch thần cung còn có bố trí khác.
Lúc này y dựa sát vào vách tường chậm rãi đi tới, di chuyển rất từ từ, không bị dòng người hỗn loạn kia ảnh hưởng, còn mượn sự yểm hộ của dòng người, từ từ bước tới.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Dạ đột nhiên cảm giác được gì đó.
Y dừng lại, xoay người về phía sau nhìn.
Chỉ thấy không ngờ trên vách núi sau lưng có chữ viết lúc ẩn lúc hiện.
Quả nhiên!
Có pháp thuật!
Chỉ cần Ninh Dạ vươn tay ấn vào, pháp thuật được ghi trên đó sẽ bay vào thức hải của y, khiến y tạm thời nhận được pháp thuật này, nhưng Ninh Dạ lại không làm vậy mà chỉ nhìn một lúc rồi đi tiếp.
Hắc Bạch thần cung âm thầm bố trí đại lượng pháp thuật trên chiến trường vong linh.
Tuy người tới cầu tiên đạo không có tu vi, có pháp thuật cũng chẳng thể thi triển, nhưng Hắc Bạch thần cung còn bố trí đại trận cung cấp pháp lực ở dưới đất, khiến cho người nhận được pháp thuật cho dù trong tình huống không có tu vi cũng có thể tạm thời thi pháp.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể đối phó với những binh sĩ vong linh kia.
Cầu tiên vấn đạo, căn cốt, tư chất, tâm tính, ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được.
Phát hiện pháp thuật chính là thử thách tâm tính, yêu cầu kẻ tới cầu tiên đạo nhất định phải có năng lực quan sát nhất định trong lúc đang sợ hãi. Những pháp thuật kia đều có dấu hiệu, chỉ cần chú ý một chút là nhận ra.
Ngộ tính lại là yêu cầu bọn họ nắm giữ pháp thuật này trong thời gian ngắn.
Còn thi pháp chính là thử thách căn cốt tư chất.
Có thể nói cửa ải chiến trường vong linh này yêu cầu người tới cầu tiên đạo phải có đủ cả bốn loại tố chất, tuy bề ngoài rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa thâm ý. Có lẽ vấn đề duy nhất là quá tàn nhẫn tanh máu.
Trên chiến trường vong linh, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.
Binh sĩ vong linh như bầy trâu điên, lao khắp nơi xung quanh, giơ những lưỡi đao thô kệch rỉ sét lên, khiến máu tươi vẩy khắp nơi. Binh khí lạnh lẽo, lòng người khiếp đảm, cảnh thất bại xuất hiện khắp bốn phía.
Nếu không phải số lượng binh sĩ vong linh là thật rất nhỏ, lại hành động châm chạm, e rằng chỉ nửa ngày là chúng sẽ giết sạch mười vạn người ở đây.
Nhưng chỉ có hoàn cảnh cực đoan như vậy mới có thể tìm ra dũng sĩ chân chính.
Ninh Dạ đã thấy một người cao to cường tráng tìm được một thanh chiến đao ở đâu không rõ. Gã không tìm được pháp thuật nhưng lại dùng lưỡi đao cùn trong tay đại chiến với một binh sĩ vong linh thật.
Sau đó y lại thấy một cô gái áo xanh gặp may tìm thấy một môn pháp thuật, xem ra tư chất không tệ, chỉ dùng thời gian rất ngắn đã lĩnh ngộ được diệu dụng, sử dụng thành công. Đầu ngón tay cô gái có làn nước róc rách chảy ra, trói lấy một binh sĩ vong linh, không ngừng siết chặt, cuối cùng binh sĩ vong linh kia bị cô bóp chết.
Ninh Dạ còn đang tìm kiếm mục tiêu của mình.
Trận pháp trong chiến trường vong linh chỉ cung cấp đủ để dùng một loại pháp thuật, vì vậy Ninh Dạ buộc phải lựa chọn.
Cũng may Côn Lôn kính chỉ dẫn cho y, tuy không thể xác định vị trí chính xác nhưng sai lệch cũng không xa.
Đúng lúc này, Ninh Dạ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên. Chữ viết trên đó khiến tâm thần Ninh Dạ chấn động.
Sát Tâm đao!
Đúng là Sát Tâm đao mà mình muốn tìm!
Ninh Dạ vội vàng chạy tới.
Đúng lúc này, cách vách tường đó không xa có một nam tử mặt xanh cũng thấy chữ viết ẩn hiện trên vách núi.
Có lẽ trước đó có người thi triển pháp thuật đã nhắc nhở người mặt xanh, khiến hắn hiểu được gì đó. Hắn gầm lên một tiếng, lao về phía Sát Tâm đao.
Không tốt, hắn ở gần hơn.
Ninh Dạ biết mình không tranh kịp, trong lúc nóng vội y vớ lấy một hòn đá bên cạnh, đột nhiên ném về phía nam tử mặt xanh kia.
Nam tử mặt xanh không kịp đề phòng, bị đá đập trúng đầu, hai mắt hoa lên, bước chân dừng lại. Ninh Dạ đã lao tới huých vai vào người hắn, hất hắn văng ra ngoài. Y lao thẳng về phía vách núi, giơ tay ấn lên vách núi, ngưng tụ tâm thần, ngay sau đó một luồng sáng vàng kim đã bay vào thức hải của y.