Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“To gan, thấy các tiên sư mà dám không quỳ!”

Trong số năm mươi người bên dưới có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung lớn tiếng trách mắng Ninh Dạ.

“Im miệng!” Một giọng nói đã vang lên: “Người này đã khổ chiến đến sức cùng lực kiệt, chỉ nhờ ý chí chống đỡ. Nếu hắn lạy, e là từ nay về sau không thể đứng lên nổi!”

Người vừa lên tiếng chính là Trương Liệt Cuồng.

Sát Tâm đao quyết là do hắn lưu lại, là một trong Thất Sát Thiên Đao của hắn.

Ninh Dạ chọn đao này cũng là nhắm vào hắn.

Lúc này Thiên Cơ điện nhìn Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Người này căn cốt bình thường, nhưng Thất Sát Thiên Đao không chú trọng căn cốt mà trọng ở tâm chí. Tâm chí và ngộ tính của người này đều là thượng giai, là lựa chọn tốt nhất để gia nhập môn hạ của ta.”

Nói xong hắn cong ngón tay búng một cái, một hạt đan dược đã lọt vào miệng Ninh Dạ.

Đan dược này vừa vào miệng, Ninh Dạ lập tức cảm thấy thân thể có dòng nước ấm sinh ra, những chỗ bị trọng thương đã bắt đầu khôi phục.

Thế thì... rốt cuộc mình cũng thành công rồi à?


Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng, Ninh Dạ nhắm mắt lại, đã ngất đi.

——————————————



Khi tỉnh lại, Ninh Dạ phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá, bốn phía đều là vách núi, không có trang trí gì, đơn giản tới cực điểm.

Vươn mình ngồi dậy, phát hiện tất cả vết thương trên người mình đã khép lại.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Một tiếng kêu the thé vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con chim với màu lông rực rỡ dáng vẻ kỳ quái đang kêu lớn, trông khá giống anh vũ, chỉ có cái mỏ không cong.

Ninh Dạ biết đây là chim báo hỉ, một loài chim trời sinh biết nói tiếng người, tính cách lắm lời, thường dùng để đưa tin.

Quả nhiên ngay sau đó Ninh Dạ nghe thấy một giọng nói: “Tỉnh rồi thì tới đây đi.”

Là giọng của Trương Liệt Cuồng.

Ninh Dạ đứng dậy đi ra khỏi hang đá, phát hiện hai bên trái phải đều có đường, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đường nào.

Ninh Dạ suy nghĩ rồi chọn đường bên trái, đi một đoạn đã thấy trước mặt là một khung cảnh khác hẳn vừa rồi.

Không ngờ đây lại là một sơn cốc nhỏ, chỉ có điều trong sơn cốc không có thứ gì, chỉ có vô số đá vụn, trên đó phủ kín vết đao chém.

Rõ ràng chỉ là sơn cốc trống trải nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô cùng, đặt mình trong đó như có hàng ngàn hàng vạn thanh đao chém về phía mình, nếu tâm chí yếu ớt e là đã quỳ xuống tại chỗ.

Trương Liệt Cuồng đang đứng trong cốc, bên cạnh hắn còn có hai người, một người có gương mặt già nua như ông lão, vóc dáng tiều tụy. Một người lại là nữ tử, chỉ có điều toàn thân quấn đầy băng vải màu xám chỉ để lộ hai mắt, sau lưng đeo một thanh trường đao cán cong, thân đao không vỏ, cũng dùng vải bọc lại.



Trương Liệt Cuồng quay lưng về phí Ninh Dạ, nói: “Sao ngươi biết đây là đường đúng?”

Ninh Dạ cúi đầu trả lời: “Bên phải khá khô, ít rêu, chắc là đường ra ngoài động. Ngược lại bên trái khí ẩm nặng hơn, có vẻ xơ xác tiêu điều. Nếu đã ở trong núi, chắc sư phụ ở trong lòng núi, vì vậy đệ tử đi về bên trái.”

Không thấy mặt Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ không biết sắc mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn nói: “Vậy vì sao ngươi lại phân biệt được vong linh thật với vong linh giả?”

Ninh Dạ tiếp tục trả lời: “Vong linh giả chỉ là ảo ảnh, giẫm lên cát vàng không tạo thành bụi, nhìn là biết.”

Trương Liệt Cuồng cười khẽ.

Hắn quay lại nhìn Ninh Dạ, tuy cất tiếng cười nhưng trên gương mặt như đao tước rìu đục kia lại không chút ý cười.

Hắn nói: “Ngươi rất thông minh, thường thì ta không thích người thông minh, vì giao tiếp với loại người này quá mệt mỏi. Quan trọng nhất là người thông minh thường hiểu cách lợi dụng kẻ khác, khi giao chiến dùng cách gian trá để thủ thẳng, không thích chiến đấu chính diện. Thất Sát Thiên Đao của ta, khai chiến quyết đấu đều chú trọng vào khí thế. Nếu suy nghĩ quá nhiều thì khí thế sẽ yếu đi, ngược lại thành không tốt. Vì vậy ta không thích người thông minh.”

Ninh Dạ nhỏ giọng nói: “Sư phụ nói rất đúng. Nhưng chuyện sư phụ nói là tình huống bình thường, còn trên cõi đời này luôn có vài ngoại lệ. Nếu có một người biết suy nghĩ nhưng cũng dám liều mạng, tin rằng người đó sẽ khiến sư phụ ưa thích.”

Trương Liệt Cuồng ngây ra một chút, đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to: “Không tệ, không tệ! Không cần thể hiện tài trí của ngươi trước mặt ta, người mà ta thích chỉ có dũng sĩ mà thôi. Ngươi, đã hiểu chưa!”

Ninh Dạ quỳ xuống: “Đệ tử đã hiểu.”

Trương Liệt Cuồng lạnh nhạt nói: “Ngươi vẫn chưa phải đệ tử chính thức của ta. Tất cả các đệ tử nội môn thông qua khảo hạch đều có thời gian khảo sát một năm, vượt qua kỳ hạn khảo sát ngươi mới coi là thật sự nhập môn.”

“Sư tôn sẽ không thất vọng đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK