“Cổ Tuyền trấn có nhiệm vụ à?” Ninh Dạ cũng ngơ ngác.
Y dùng Côn Lôn kính tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng xác định là nơi này có bảo vật xuất thế vì vậy mới đi tới, không ngờ lại gặp phải Việt Tú Tú.
Hóa ra cô nàng nhận nhiệm vụ nên mới tới.
Nhìn sắc mặt của y, Việt Tú Tú đã hiểu: “Hóa ra ngươi không nhận nhệm vụ Cổ Tuyền trấn?”
“Vừa vặn gặp phải thôi.” Ninh Dạ đáp.
Thấy y tới không phải là để tranh công với mình, Việt Tú Tú thở phài một hơi, ánh mắt xoay chuyển, mỉmc ười nói: “Nếu thế thì cùng đi đi. Lát nữa nếu gặp yêu ma, tiểu muội không địch nổi, còn phải nhờ sư huynh giúp đỡ.”
Ngươi định kiếm người giúp việc miễn phí thì có?
Nhưng nếu hai bên đều muốn tới Cổ Tuyền trấn, có đẩy cũng chẳng được, Ninh Dạ bèn gật đầu: “Cũng được.”
Hai người cùng ngồi xe đi Cổ Tuyền trấn.
Trên đường đi Ninh Dạ mới biết hóa ra Cổ Tuyền trấn bị yêu ma quấy phá, theo địa phương mô tả thì chỉ là tiểu yêu tiểu ma bình thường nên Hắc Bạch thần cung công bố một nhiệm vụ cho đệ tử cảnh giới Tàng Tượng.
Nhưng nhiệm vụ phải trảm yêu trừ ma này thường là nhiều người nhận, Việt Tú Tú dám nhận một mình, có thể thấy cô nàng này rất tự tin.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa tới Cổ Tuyền trấn.
Đến Cổ Tuyền trấn chỉ thấy dân chúng trong trấn đều đóng cửa, không ít người nhòm qua khe cửa nhìn bọn họ nhưng không ai ra nghênh tiếp.
Chuyện này khiến Việt Tú Tú khá bất mãn, cô nàng hét lớn: “Môn hạ đệ tử của Hắc Bạch thần cung phụng lệnh đến đây trảm yêu trừ ma, ai là người đứng đầu ở đây? Còn không mau ra nghênh tiếp?”
Nhưng chỉ thấy đám người đang nhìn trộm lập tức biến mất, không ngờ lại không có ai ra ngoài.
Việt Tú Tú kinh ngạc, đúng lúc này thấy một ông lão vội vội vàng vàng chạy tới, quần áo lam lũ, gương mặt đầy nếp nhăn, quỳ trên mặt đất kêu lên: “Tiểu dân Phượng Cửu cung nghênh thượng tiên! Đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon cho thượng tiên, mời ngài theo ta.”
Thấy hắn như vậy Việt Tú Tú mới nguôi giận.
Đi theo Phượng Cửu, hai người tới một gian phủ trong trấn, thấy vài hạ nhân đang vội vàng bê rượu và thức ăn lên.
Việt Tú Tú chỉ uống một ngụm rượu đã nhổ toẹt đi, mắng: “Rượu quái gì thế này? Đồ ăn nữa, dám dùng đưa rau dại cho chúng ta ăn, các ngươi muốn chết à!”
Phụng Cửu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Yêu ma hoành hành, đân chúng trong trấn bị tàn sát, thật sự không còn gì để chiêu đãi.”
Việt Tú Tú nghe lão nói vậy càng lúc càng tức giận: “Đã biết yêu ma hoành hành dân chúng lầm than mà cả nửa năm không báo, thấy chúng ta tới còn đóng cửa không chịu ra ngoài, khiến chúng ta chán nản. Rốt cuộc các ngươi có ý gì?”
Phượng Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Ninh Dạ đành nói: “Đương nhiên là vì bọn họ sợ tiên nhân hơn cả yêu ma.”
“Cái gì?” Việt Tú Tú kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Bọn họ tình nguyện để yêu ma tàn sát cũng không muốn báo lên trên?”
Chuyện Cổ Tuyền trấn có yêu ma không phải do nơi đây báo lên mà là người qua đường biết được đưa tin về, không thì đã chẳng kéo dài lâu như vậy.
Ninh Dạ không trả lời, tiện tay đánh bay một cánh cửa bên cạnh, sau cửa có vài thôn dân xanh xao vàng vọt ngã lăn ra.
Ninh Dạ nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà họ tìm xem có thấy chút thóc gạo nào không?”
Việt Tú Tú nghe vậy lao vào trong nhà lục tung lên, quả nhiên không thấy chút đồ ăn nào.
Việt Tú Tú không hiểu: “Thế này là sao? Đã bị yêu ma gây họa tới mức độ này rồi mà còn sợ tiên nhân hơn cả yêu ma?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi tưởng yêu ma làm cho không có lương thực ư?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Việt Tú Tú hỏi ngược lại.
Ninh Dạ đáp lời: “Yêu ma ăn thịt người, ăn cơm từ bao giờ?”
Việt Tú Tú há miệng, không trả lời được.
Trấn trưởng Phượng Cửu chỉ dập đầu lia lịa, không dám lên tiếng.
Cuối cùng Việt Tú Tú cũng hiểu, e rằng có người cướp hết lương thực trong trấn.
Việt Tú Tú lắc đầu: “Ta không hiểu. Chẳng phải tiên sơn có linh điền à? Ta đâu cần lương thực của phàm nhân?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Thế nhưng quan phủ lại cần, hơn nữa đâu chỉ lương thực. Của cải, nhân lực đều có giá trị. Đương nhiên tiên nhân có năng lực htông thiên nhưng ai lại dùng năng lực đó cho phàm nhân? Từ chổ chí kim, các tiên nhân chỉ tu pháp thuật giếc chóc, chỉ mong mình mạnh mẽ hơn, có mấy ai tu bổ đất đai mầu mỡ, giúp nông sản phong phú? Nếu có tu sĩ lương thiện như vậy thật cũng chẳng cạnh tranh nổi với các tiên môn khác, đã bị diệt trừ từ lâu rồi.”
Thiên Cơ môn là môn phái thiện, vì vậy bọn họ bị diệt môn.
Muốn sống trong thế cục này không cường đại thì chỉ có đường chết, mà năng lực mạnh mẽ là năng lực giết chóc, cướp đoạt.
Yêu ma có đáng sợ không?
Có chứ.
Y dùng Côn Lôn kính tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng xác định là nơi này có bảo vật xuất thế vì vậy mới đi tới, không ngờ lại gặp phải Việt Tú Tú.
Hóa ra cô nàng nhận nhiệm vụ nên mới tới.
Nhìn sắc mặt của y, Việt Tú Tú đã hiểu: “Hóa ra ngươi không nhận nhệm vụ Cổ Tuyền trấn?”
“Vừa vặn gặp phải thôi.” Ninh Dạ đáp.
Thấy y tới không phải là để tranh công với mình, Việt Tú Tú thở phài một hơi, ánh mắt xoay chuyển, mỉmc ười nói: “Nếu thế thì cùng đi đi. Lát nữa nếu gặp yêu ma, tiểu muội không địch nổi, còn phải nhờ sư huynh giúp đỡ.”
Ngươi định kiếm người giúp việc miễn phí thì có?
Nhưng nếu hai bên đều muốn tới Cổ Tuyền trấn, có đẩy cũng chẳng được, Ninh Dạ bèn gật đầu: “Cũng được.”
Hai người cùng ngồi xe đi Cổ Tuyền trấn.
Trên đường đi Ninh Dạ mới biết hóa ra Cổ Tuyền trấn bị yêu ma quấy phá, theo địa phương mô tả thì chỉ là tiểu yêu tiểu ma bình thường nên Hắc Bạch thần cung công bố một nhiệm vụ cho đệ tử cảnh giới Tàng Tượng.
Nhưng nhiệm vụ phải trảm yêu trừ ma này thường là nhiều người nhận, Việt Tú Tú dám nhận một mình, có thể thấy cô nàng này rất tự tin.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa tới Cổ Tuyền trấn.
Đến Cổ Tuyền trấn chỉ thấy dân chúng trong trấn đều đóng cửa, không ít người nhòm qua khe cửa nhìn bọn họ nhưng không ai ra nghênh tiếp.
Chuyện này khiến Việt Tú Tú khá bất mãn, cô nàng hét lớn: “Môn hạ đệ tử của Hắc Bạch thần cung phụng lệnh đến đây trảm yêu trừ ma, ai là người đứng đầu ở đây? Còn không mau ra nghênh tiếp?”
Nhưng chỉ thấy đám người đang nhìn trộm lập tức biến mất, không ngờ lại không có ai ra ngoài.
Việt Tú Tú kinh ngạc, đúng lúc này thấy một ông lão vội vội vàng vàng chạy tới, quần áo lam lũ, gương mặt đầy nếp nhăn, quỳ trên mặt đất kêu lên: “Tiểu dân Phượng Cửu cung nghênh thượng tiên! Đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon cho thượng tiên, mời ngài theo ta.”
Thấy hắn như vậy Việt Tú Tú mới nguôi giận.
Đi theo Phượng Cửu, hai người tới một gian phủ trong trấn, thấy vài hạ nhân đang vội vàng bê rượu và thức ăn lên.
Việt Tú Tú chỉ uống một ngụm rượu đã nhổ toẹt đi, mắng: “Rượu quái gì thế này? Đồ ăn nữa, dám dùng đưa rau dại cho chúng ta ăn, các ngươi muốn chết à!”
Phụng Cửu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Yêu ma hoành hành, đân chúng trong trấn bị tàn sát, thật sự không còn gì để chiêu đãi.”
Việt Tú Tú nghe lão nói vậy càng lúc càng tức giận: “Đã biết yêu ma hoành hành dân chúng lầm than mà cả nửa năm không báo, thấy chúng ta tới còn đóng cửa không chịu ra ngoài, khiến chúng ta chán nản. Rốt cuộc các ngươi có ý gì?”
Phượng Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
Ninh Dạ đành nói: “Đương nhiên là vì bọn họ sợ tiên nhân hơn cả yêu ma.”
“Cái gì?” Việt Tú Tú kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Bọn họ tình nguyện để yêu ma tàn sát cũng không muốn báo lên trên?”
Chuyện Cổ Tuyền trấn có yêu ma không phải do nơi đây báo lên mà là người qua đường biết được đưa tin về, không thì đã chẳng kéo dài lâu như vậy.
Ninh Dạ không trả lời, tiện tay đánh bay một cánh cửa bên cạnh, sau cửa có vài thôn dân xanh xao vàng vọt ngã lăn ra.
Ninh Dạ nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà họ tìm xem có thấy chút thóc gạo nào không?”
Việt Tú Tú nghe vậy lao vào trong nhà lục tung lên, quả nhiên không thấy chút đồ ăn nào.
Việt Tú Tú không hiểu: “Thế này là sao? Đã bị yêu ma gây họa tới mức độ này rồi mà còn sợ tiên nhân hơn cả yêu ma?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi tưởng yêu ma làm cho không có lương thực ư?”
“Chẳng lẽ không đúng à?” Việt Tú Tú hỏi ngược lại.
Ninh Dạ đáp lời: “Yêu ma ăn thịt người, ăn cơm từ bao giờ?”
Việt Tú Tú há miệng, không trả lời được.
Trấn trưởng Phượng Cửu chỉ dập đầu lia lịa, không dám lên tiếng.
Cuối cùng Việt Tú Tú cũng hiểu, e rằng có người cướp hết lương thực trong trấn.
Việt Tú Tú lắc đầu: “Ta không hiểu. Chẳng phải tiên sơn có linh điền à? Ta đâu cần lương thực của phàm nhân?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Thế nhưng quan phủ lại cần, hơn nữa đâu chỉ lương thực. Của cải, nhân lực đều có giá trị. Đương nhiên tiên nhân có năng lực htông thiên nhưng ai lại dùng năng lực đó cho phàm nhân? Từ chổ chí kim, các tiên nhân chỉ tu pháp thuật giếc chóc, chỉ mong mình mạnh mẽ hơn, có mấy ai tu bổ đất đai mầu mỡ, giúp nông sản phong phú? Nếu có tu sĩ lương thiện như vậy thật cũng chẳng cạnh tranh nổi với các tiên môn khác, đã bị diệt trừ từ lâu rồi.”
Thiên Cơ môn là môn phái thiện, vì vậy bọn họ bị diệt môn.
Muốn sống trong thế cục này không cường đại thì chỉ có đường chết, mà năng lực mạnh mẽ là năng lực giết chóc, cướp đoạt.
Yêu ma có đáng sợ không?
Có chứ.