Nhưng ngay lúc Quỷ Bất Thu định đuổi theo, đằng sau nghe tiếng phần phật, vô số con chuột đá chui ra, đồng thời Ninh Dạ trừng mắt với Quỷ Bất Thu, dốc toàn lực thi triển Khi Thiên thuật, vì vậy trong mắt Quỷ Bất Thu đây không phải chuột đá mà là vô số chiến khôi hai màu đen trắng đang chui từ dưới đất lên.
Có bẫy thật?
Quỷ Bất Thu sợ tới mức hồn phi phách tán, không cố kỵ gì nữa, thu lại con rối trận pháp rồi quay đầu bỏ chạy.
Doãn Thiên Chiếu và Cừu Bất Quân cùng thoát khốn, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh như con chim sợ cành cong, đã chạy trốn không còn bóng dáng.
Doãn Thiên Chiếu sốt sắng đuổi theo, Cừu Bất Quân vừa định đi sang nhưng lại thấy Ninh Dạ khẽ lắc đầu, đột nhiên nhớ ra mình với Ninh Dạ là ‘kẻ thù’, cuối cùng đành dừng bước, xoay người đuổi theo Doãn Thiên Chiếu. Ở đằng khác Tây Giang và một đệ tử Truy Phong đường cũng đuổi theo Hà Nguyên Thánh.
Lúc này Ninh Dạ mới thở phào một hơi.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính, tất cả tính toán của con người đều khó tránh được bất ngờ?
Tên Nguyên Mục Dã chó chết, lần này suýt nữa thì hại y rõ thảm - sự xuất hiện của Quỷ Bất Thu thật sự vượt ngoài dự liệu của y, may là y ứng biến kịp thời, lại có Trì Vãn Ngưng hỗ trợ mới tạm giải quyết được vấn đề.
“Lần này đúng là phải cám ơn ngươi, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây trước đã...” Ninh Dạ nói với Trì Vãn Ngưng.
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Trì Vãn Ngưng há miệng phun một ngụm máu tươi lên mặt y rồi ngã quỵ xuống.
“Này!” Ninh Dạ vô thức tới ôm lấy Trì Vãn Ngưng, nhanh chóng chạy đi, chỉ thấy Trì Vãn Ngưng trong lòng y không ngừng run rẩy, làn da vốn mềm mại khô héo đi với tốc độ mắt thường thấy được.
Ninh Dạ kinh hãi: “Ngươi làm sao vậy?”
Trì Vãn Ngưng run rẩy lấy bình Thuần Âm Nguyên Thủy ra, đổ hết Thuần Âm Nguyên Thủy vào trong miệng, cuối cùng thì làn da yêu kiều của cô cũng láng bóng trở lại, ngay cả thương thế cũng khôi phục phân nửa.
Chỉ có điều sắc mặt Trì Vãn Ngưng đã cực kỳ khó coi.
Cô nhìn cái bình trống rỗng, không nói một lời.
Đột nhiên lộ vẻ cay đắng: “Không ngờ lại phải chết ở đây...”
Nói đến đây, Trì Vãn Ngưng lại cười khẽ: “Cũng được... không phải lo tới chuyện sau này nữa...”
Ninh Dạ đờ ra: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”
Thấy y không thừa nhận, Trì Vãn Ngưng thở dài: “Ngươi có biết không, khi một người viết chữ, có che giấu giỏi đi đâu chăng nữa cũng có thói quen viết chữ của mình? Mà ta được Yên Vũ lâu huấn luyện, một trong những sở trường là phân biệt chữ viết.”
Ninh Dạ thầm chấn động, trong lúc nhất thời y cũng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu chạy thẳng tới.
Trì Vãn Ngưng nằm trong vòng tay y, nhìn gương mặt xấu xí dưới ánh trăng, lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu: “Ngươi cố tình làm ta nghi ngờ ngươi, mượn tay ta đối phó với Lạc Cầu Chân đúng không? Ngươi rất gian xảo, nhưng hồ ly có gian xảo đến đâu cũng có lúc lộ đuôi... ta tóm được ngươi rồi.”
Nói xong lại giơ ngón tay mỹ miều ấn lên mi tâm của Ninh Dạ.
“Bây giờ đừng nói mấy thứ này.” Ninh Dạ đã chạy tới một chỗ bí mật, lấy ra một số đan dược chữa trị vết thương đút cho Trì Vãn Ngưng.
“Đừng phí sức nữa.” Trì Vãn Ngưng lại chỉ lười biếng lắc đầu: “Dùng thuốc cũng vô ích, không có Thuần Âm Nguyên Thủy, chắc chắn ta sẽ chết.”
“Vậy ta dẫn ngươi về.” Ninh Dạ nói.
Trì Vãn Ngưng lại nói nhỏ: “Không kịp... từ đây về Cửu Cung sơn ít nhất phải bay mất mười ngày, đừng nói ta vốn không thể sống qua được mười ngày, cho dù sống được thì với thực lực của ngươi cũng không thể đưa ta về trong vòng mười ngày. Đến khi ngươi đưa ta về, e rằng ta đã hóa thành thây khô.”
“Ta đi tìm Hà Nguyên Thánh mượn Vân Tiêu xa.”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Đừng mơ, Vân Tiêu xa cũng chẳng kịp. Hơn nữa ta biết tính tên Hà Nguyên Thánh này nhát như chuột. Hắn đã chạy rồi thì chắc chắn không quay lại đâu.”
Ninh Dạ đờ đẫn.
Không phải y không nghĩ tới, chỉ có điều thời khắc này vẫn vô thức mang chút hy vọng về Hà Nguyên Thánh, nhưng lại bị Trì Vãn Ngưng vô tình vạch trần.
Nghĩ tới chuyện Trì Vãn Ngưng bảo vệ mình nên mới rơi vào tình cảnh như vậy, trong lòng Ninh Dạ vô cùng đau đớn.
Y không có bao nhiêu tình cảm với Trì Vãn Ngưng, nhưng vẫn có cảm giác áy náy theo bản năng, đặc biệt là vốn dĩ y có thể để Cừu Bất Quân đột phá phong tỏa của con rối trận pháp sớm hơn, nhưng do ý đồ tạo quan hệ với Hà Nguyên Thánh, y cố tình thả Quỷ Bất Thu nên mới gây ra hậu quả bây giờ.
Chuyện này khiến y có cảm giác tội lỗi với Trì Vãn Ngưng.
Lại thêm Trì Vãn Ngưng đã thật sự nhận ra thân phận của y, Ninh Dạ hạ quyết tâm nói: “Ta sẽ không để ngươi chết như vậy. Thiên Cơ!”
Thiên Cơ đã ‘xoạt’ một tiếng chui từ dưới đất lên.