Đối với Mộc Khôi tông, đúng là nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đỉnh phong không phải việc gì khó, chỉ mấy ngày sau Vương Sâm đã đưa tới, nhưng tính chất của sinh vật rất bình thường, chỉ có tu vi cường đại mà thôi.
Ninh Dạ cũng chẳng mong bọn họ sẽ đưa đồ tốt, lập tức dùng nguyên thần sinh vật này kết hợp với Ký Hồn cổ mộc, chế tạo ra mười hai quẻ bói có vẻ rất cổ xưa, mang đầy khí tức phù văn thần bí.
Quẻ bói này có thể suy tính bình thường, tăng cường hiệu quả suy tính, cũng có thể trực tiếp đốt cháy để tạm thời tăng cường năng lực tính toán.
Sau khi chế tác quẻ bói xong, Ninh Dạ trực tiếp kích hoạt một quẻ bói -- danh sách gián điệp là thứ rất quan trọng, chắc chắn sẽ bị thi pháp bảo vệ, không làm vậy thì không thể tính được.
Quẻ bói cháy lên như hương, Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện chuyển động, chiếu rọi ra danh sách.
Đáng tiếc, chỉ có cảnh giới Hoa Luân trở xuống.
Cũng không phải không thể suy tính ra mà vốn không có danh sách cảnh giới cao hơn - Gián điệp cao cấp của Hắc Bạch thần cung vốn không thể để lại bất cứ giấy tờ chứng cớ nào.
Cho dù thế đây cũng là một thu hoạch lớn.
Sau khi nhận được danh sách, Ninh Dạ tiếp tục đốt một quẻ bói, lần này là tính toán về mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Hình ảnh từ từ xuất hiện, Ninh Dạ ngạc nhiên: “Đây là đâu?”
Không ngờ hình ảnh xuất hiện lại là một phòng ngủ chứ không phải phòng kho.
Nói cách khác mảnh vỡ Thiên Cơ điện c ở Hắc Bạch thần cung đang nằm trong tay một người?
Vậy thì là ai?
Đáng tiếc chỉ nhìn phòng ngủ thì không thể biết chủ nhân của nó là ai, mà Côn Lôn kính cũng không thể suy tính về người. Nhưng Ninh Dạ vẫn ý thức được người có thể cất giữ mảnh vỡ Thiên Cơ điện ít nhất cũng là đại năng Vô Cấu cảnh trở lên.
Ninh Dạ kiểm tra cẩn thận phòng ngủ, phát hiện trên giường cổ trong phòng ngủ có một số phù văn kỳ lạ, chắc là một loại chữ viết thời thượng cổ.
Nói cách khác cái giường này là di vật thời thượng cổ?
Tốt lắm, di vật thời thượng cổ vốn không nhiều, điều tra theo hướng này có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Nhưng chỉ mình mình thì khó mà tra được, có lẽ lại phải dùng tới Vương Sâm.
Đêm hôm sau.
Vương Sâm nhận được danh sách - Ninh Dạ đã tách danh sách ra, chỉ giao danh sách gián điệp cảnh giới Tàng Tượng.
Nhìn danh sách trong tay, hắn nghi ngờ nói: “Ngươi không đưa bừa cho ta một danh sách giả đấy chứ?”
“Đừng có nói mấy câu ngu ngo9óc ấy, các ngươi tự có cách phân biệt thật giả.” Ninh Dạ đáp lời.
Cái này thì đúng, bắn lên bia xong mới vẽ bia thì dễ dàng hơn nhiều.
“Nhưng...” Ninh Dạ lại nói: “Các ngươi sẽ không ngốc tới mức bắt hết tất cả gián điệp trong một lượt đấy chứ?”
“Hả? Ý ngươi là sao?”
“Có một số kẻ, giữ lại còn hữu dụng hơn.”
Vương Sâm vui vẻ: “Xem ra ngươi khác với ta, ngươi thật sự hận Hắc Bạch thần cung tới thấu xương. Có phải bọn chúng đã giết người chí thân của ngươi không?”
Ninh Dạ đáp rất hờ hừng: “Đúng vậy. Nhưng bọn chúng giết rất nhiều người, dùng cách này không tìm ra ta đâu.”
“Dẫu sao cũng phải có phương hướng chứ.” Vương Sâm mỉm cười.
Tiếp xúc với nhau nhiều lần, cũng từ từ hiểu được nhau, giao tiếp cũng thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi, tạm biệt.” Vương Sâm xoay người đi khỏi.
“Đừng vội.” Ninh Dạ nói.
“Còn chuyện gì nữa?”
Ninh Dạ giơ tay, một tờ giấy vàng đã bay đến bên người Vương Sâm.
Trong lòng Vương Sâm hơi động, không phải vì điều gì khác mà là vì động tác này mang ý nghĩa đối phương đích thân tới.
Vương Sâm vẫn biết đối phương ra vẻ tới gặp hắn, thực chất là dùng một thủ đoạn ảo ảnh nào đó, nhưng lần này đối phương lại đích thân tới.
Điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là y tự tin đối mặt với mình? Vương Sâm lập tức ý thức được.
Nói cách khác thật ra tu vi của người này rất bình thường nhưng gần đây đã đôt phá?
Nhưng nếu vậy sao y lại có những tin tức bí mật kia?
Chẳng lẽ sau lưng y còn có ai?
Ninh Dạ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cùng đứng dưới một mái hiên, nên bớt tính toán đi, chân thành hơn một chút, tốt cho cả ngươi và ta.”
Vương Sâm hừ một tiếng nhận tờ giấy vàng, nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Như ngươi thấy đấy, trên này có khắc một loại chữ viết cổ đại. Ta cần ngươi tra giúp ta đây là chữ viết thượng cổ gì, Hắc Bạch thần cung có kẻ nào nắm giữ loại công pháp hay bảo vật này?”
Vương Sâm vui vẻ: “Có thứ ngươi không tra ra được à?”
“Ta còn không kiếm đuọc nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đỉnh phong đấy.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý: “Có sở trường riêng mới có thể dắt tay nhau cùng tiến bước được.”
Vương Sâm hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngươi muốn cái gì?”
Vương Sâm cười nói: “Ta muốn công pháp Thiên Tàng phong, ngươi có cho được không?”
“Ngươi chắc không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Vương Sâm ngơ ngác, y chỉ tiện mồm nói, không ngờ Ninh Dạ lại có, bèn hỏi: “Tất cả?”
“Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta có hết.”
“Nói cách khác, bây giờ ngươi chỉ có thể tới đệ nhất cốc trong Thiên Tàng phong?”
“Suy đoán hoàn toàn vô nghĩa.”
“Công pháp cảnh giới Tàng Tượng chẳng ý nghĩa gì với Mộc Khôi tông cả.”
“Vậy đưa yêu cầu có ý nghĩa đi.”
Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời ta không cần gì cả, coi như ngươi nợ ta một món nợ ân tình, lần sau trả.”
“Vậy tốt nhất phải nói trước, ân tình này không đủ để các ngươi rao giá trên trời đâu.”
Vương Sâm bèn nói: “Giết người thì sao? Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta sẽ cố gắng không để lâu.”
Ninh Dạ nhếch miệng: “Chỉ cần là người của Hắc Bạch thần cung thì không thành vấn đề.”
Vương Sâm cũng mỉm cười.
Hắn đã dần dần hiểu được đối phương, ít nhất có một điều không sai, đó là y thật sự rất muốn hủy diệt Hắc Bạch thần cung.
Ninh Dạ cũng chẳng mong bọn họ sẽ đưa đồ tốt, lập tức dùng nguyên thần sinh vật này kết hợp với Ký Hồn cổ mộc, chế tạo ra mười hai quẻ bói có vẻ rất cổ xưa, mang đầy khí tức phù văn thần bí.
Quẻ bói này có thể suy tính bình thường, tăng cường hiệu quả suy tính, cũng có thể trực tiếp đốt cháy để tạm thời tăng cường năng lực tính toán.
Sau khi chế tác quẻ bói xong, Ninh Dạ trực tiếp kích hoạt một quẻ bói -- danh sách gián điệp là thứ rất quan trọng, chắc chắn sẽ bị thi pháp bảo vệ, không làm vậy thì không thể tính được.
Quẻ bói cháy lên như hương, Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện chuyển động, chiếu rọi ra danh sách.
Đáng tiếc, chỉ có cảnh giới Hoa Luân trở xuống.
Cũng không phải không thể suy tính ra mà vốn không có danh sách cảnh giới cao hơn - Gián điệp cao cấp của Hắc Bạch thần cung vốn không thể để lại bất cứ giấy tờ chứng cớ nào.
Cho dù thế đây cũng là một thu hoạch lớn.
Sau khi nhận được danh sách, Ninh Dạ tiếp tục đốt một quẻ bói, lần này là tính toán về mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Hình ảnh từ từ xuất hiện, Ninh Dạ ngạc nhiên: “Đây là đâu?”
Không ngờ hình ảnh xuất hiện lại là một phòng ngủ chứ không phải phòng kho.
Nói cách khác mảnh vỡ Thiên Cơ điện c ở Hắc Bạch thần cung đang nằm trong tay một người?
Vậy thì là ai?
Đáng tiếc chỉ nhìn phòng ngủ thì không thể biết chủ nhân của nó là ai, mà Côn Lôn kính cũng không thể suy tính về người. Nhưng Ninh Dạ vẫn ý thức được người có thể cất giữ mảnh vỡ Thiên Cơ điện ít nhất cũng là đại năng Vô Cấu cảnh trở lên.
Ninh Dạ kiểm tra cẩn thận phòng ngủ, phát hiện trên giường cổ trong phòng ngủ có một số phù văn kỳ lạ, chắc là một loại chữ viết thời thượng cổ.
Nói cách khác cái giường này là di vật thời thượng cổ?
Tốt lắm, di vật thời thượng cổ vốn không nhiều, điều tra theo hướng này có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Nhưng chỉ mình mình thì khó mà tra được, có lẽ lại phải dùng tới Vương Sâm.
Đêm hôm sau.
Vương Sâm nhận được danh sách - Ninh Dạ đã tách danh sách ra, chỉ giao danh sách gián điệp cảnh giới Tàng Tượng.
Nhìn danh sách trong tay, hắn nghi ngờ nói: “Ngươi không đưa bừa cho ta một danh sách giả đấy chứ?”
“Đừng có nói mấy câu ngu ngo9óc ấy, các ngươi tự có cách phân biệt thật giả.” Ninh Dạ đáp lời.
Cái này thì đúng, bắn lên bia xong mới vẽ bia thì dễ dàng hơn nhiều.
“Nhưng...” Ninh Dạ lại nói: “Các ngươi sẽ không ngốc tới mức bắt hết tất cả gián điệp trong một lượt đấy chứ?”
“Hả? Ý ngươi là sao?”
“Có một số kẻ, giữ lại còn hữu dụng hơn.”
Vương Sâm vui vẻ: “Xem ra ngươi khác với ta, ngươi thật sự hận Hắc Bạch thần cung tới thấu xương. Có phải bọn chúng đã giết người chí thân của ngươi không?”
Ninh Dạ đáp rất hờ hừng: “Đúng vậy. Nhưng bọn chúng giết rất nhiều người, dùng cách này không tìm ra ta đâu.”
“Dẫu sao cũng phải có phương hướng chứ.” Vương Sâm mỉm cười.
Tiếp xúc với nhau nhiều lần, cũng từ từ hiểu được nhau, giao tiếp cũng thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi, tạm biệt.” Vương Sâm xoay người đi khỏi.
“Đừng vội.” Ninh Dạ nói.
“Còn chuyện gì nữa?”
Ninh Dạ giơ tay, một tờ giấy vàng đã bay đến bên người Vương Sâm.
Trong lòng Vương Sâm hơi động, không phải vì điều gì khác mà là vì động tác này mang ý nghĩa đối phương đích thân tới.
Vương Sâm vẫn biết đối phương ra vẻ tới gặp hắn, thực chất là dùng một thủ đoạn ảo ảnh nào đó, nhưng lần này đối phương lại đích thân tới.
Điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là y tự tin đối mặt với mình? Vương Sâm lập tức ý thức được.
Nói cách khác thật ra tu vi của người này rất bình thường nhưng gần đây đã đôt phá?
Nhưng nếu vậy sao y lại có những tin tức bí mật kia?
Chẳng lẽ sau lưng y còn có ai?
Ninh Dạ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cùng đứng dưới một mái hiên, nên bớt tính toán đi, chân thành hơn một chút, tốt cho cả ngươi và ta.”
Vương Sâm hừ một tiếng nhận tờ giấy vàng, nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Như ngươi thấy đấy, trên này có khắc một loại chữ viết cổ đại. Ta cần ngươi tra giúp ta đây là chữ viết thượng cổ gì, Hắc Bạch thần cung có kẻ nào nắm giữ loại công pháp hay bảo vật này?”
Vương Sâm vui vẻ: “Có thứ ngươi không tra ra được à?”
“Ta còn không kiếm đuọc nguyên thần sinh vật Vạn Pháp đỉnh phong đấy.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý: “Có sở trường riêng mới có thể dắt tay nhau cùng tiến bước được.”
Vương Sâm hỏi: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngươi muốn cái gì?”
Vương Sâm cười nói: “Ta muốn công pháp Thiên Tàng phong, ngươi có cho được không?”
“Ngươi chắc không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Vương Sâm ngơ ngác, y chỉ tiện mồm nói, không ngờ Ninh Dạ lại có, bèn hỏi: “Tất cả?”
“Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta có hết.”
“Nói cách khác, bây giờ ngươi chỉ có thể tới đệ nhất cốc trong Thiên Tàng phong?”
“Suy đoán hoàn toàn vô nghĩa.”
“Công pháp cảnh giới Tàng Tượng chẳng ý nghĩa gì với Mộc Khôi tông cả.”
“Vậy đưa yêu cầu có ý nghĩa đi.”
Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời ta không cần gì cả, coi như ngươi nợ ta một món nợ ân tình, lần sau trả.”
“Vậy tốt nhất phải nói trước, ân tình này không đủ để các ngươi rao giá trên trời đâu.”
Vương Sâm bèn nói: “Giết người thì sao? Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta sẽ cố gắng không để lâu.”
Ninh Dạ nhếch miệng: “Chỉ cần là người của Hắc Bạch thần cung thì không thành vấn đề.”
Vương Sâm cũng mỉm cười.
Hắn đã dần dần hiểu được đối phương, ít nhất có một điều không sai, đó là y thật sự rất muốn hủy diệt Hắc Bạch thần cung.