Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Lâm kích động tới mức run lên lẩy bẩy: “Là ai? Là ai chứ? Không thể nào, chỉ có ba người chúng ta biết bí mật về Thiên Cơ điện, không phải huynh, huynh không làm!”

“Đệ biết không phải huynh.” Ninh Dạ nghiêm túc nhìn Thanh Lâm: “Nếu sư phụ không tin huynh, người đã chẳng cứu huynh. Thật ra ngoài sư phụ, huynh, đệ; còn một người cũng biết chuyện Thiên Cơ điện.”

“Cái gì? Là ai?” Thanh Lâm ngạc nhiên.

“Đại sư huynh Triệu Long Quang.” Ninh Dạ trả lời: “Đó là một lần vô tình, sư phụ tính toán thiên cơ, mượn Côn Lôn kính của đệ để sử dụng nhưng bị đại sư huynh gặp phải.”

Thanh Lâm hét lớn: “Không thể nào, không thể là đại sư huynh!”

“Đệ không nói đại sư huynh bán đứng chúng ta.” Ninh Dạ thở dài: “Nhưng đại sư huynh tính cách giản dị, không phải người biết giữ bí mật. Không ai biết liệu có lúc nào huynh ấy nói lộ hay không. Thậm chí chưa chắc đã là huynh ấy tiết lộ bí mật, có thể là đệ, có thể là huynh, cũng có thể là sư phụ... Sư phụ không dám đánh cược, vì vậy người chỉ có thể chọn cách không cứu một ai.”


Đối với Tân Nhiễm Tử, phải lựa chọn như vậy cũng là chuyện cực kỳ đau đớn.

Nói đến đâu, Ninh Dạ cũng đau xót nhắm hai mắt lại.

Khác với Thanh Lâm, hiển nhiên Tân Tiểu Diệp còn kích động hơn hẳn.

Cô ra sức gào thét: “Ta mặc kệ, thả ta ra, ta phải về, ta muốn đi theo cha!!!”


Ninh Dạ nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, đệ có thể hiểu được tâm trạng của hai người, nhưng tin đệ đi, chuyện đó thật sự không có ý nghĩa gì cả!”

Không có ý nghĩa?



Lời nói vô tình của Ninh Dạ đã phá tan phòng ngự trong lòng hia người, khiến thân thể họ run lên lẩy bẩy. Toàn thân Tân Tiểu Diệp mềm nhũn.

Ninh Dạ nói: “Thật ra chết không phải thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ là cuộc sống càng gian nan. Còn thứ đáng sợ nhất là cho dù gặp cảnh khốn cùng đáng sợ nhất, thậm chí khiến thế giới đang sống thay đổi, biến thành một thế giới hoàn toàn xa lạ không thể nhận ra nổi, bản thân vẫn phải sống sót kiên cường. Đáng sợ là bản thân không tìm ra mục đích và ý nghĩa của cuộc sống nhưng vẫn phải cố gắng sống sót...”

Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Đệ...”

Ninh Dạ nhún vai: “Sư huynh, chẳng phải huynh vẫn luôn thắc mắc về lai lịch của đệ ư?”

Thanh Lâm gật đầu mù mờ.

Lai lịch của Ninh Dạ rất thần bí, cho dù y nói mình bị mất trí nhớ nhưng cả Thanh Lâm và Tân Nhiễm Tử đều biết y đang nói dối.

Y chưa từng mất trí nhớ.

Nhưng Tân Nhiễm Tử và Thanh Lâm đều không làm khó dễ y vì chuyện này mà dốc lòng bối dưỡng y.

Mãi tới lúc này.

Ninh Dạ nói: “Nói ra có lẽ hai người không tin, thật ra đệ vốn không phải người trong thế giới này mà là Thiên Cơ điện dẫn đệ tới đây.”

Nghe nói vậy, Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cùng kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt.



Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Đây là bí mật lớn nhất của đệ, tệ thật của đệ là Ninh Dạ.”

Chuyện Ninh Dạ dùng tên giả là Bạch Vũ thì Thanh Lâm không lạ lẫm gì, dù sao lúc trước Tân Nhiễm Tử từng vạch trần rồi. “Vậy thì những chuyện mà đệ từng kể cho huynh đều là thật?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đệ trải qua nhiều chuyện hơn hẳn những gì hai người tưởng tượng. Đệ từng bị bán đứng, từng bị phản bội, còn từng chứng kiến kỳ tích khó xuất hiện nhất. Đệ rất cảm kích sư môn, đáng lẽ ra mọi người có thể giết chết đệ, cướp lấy Thiên Cơ điện, nhưng mọi người không làm như vậy. Cả sư phụ lẫn mọi người đều là ân nhân của đệ, là những người duy nhất mà đệ tin tưởng và nghĩ đến trong thế giới này. Nếu bây giờ cái chết của đệ có thể cứu được sức mạnh, chắc chắn đệ sẽ không hề do dự. Nhưng hai người cũng biết đó là chuyện không thể... Bọn chúng sẽ không để lại mầm mống báo thù.”

Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp cùng run rẩy, không nói gì.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Cuộc sống như một giấc mộng dài, còn việc chúng ta có thể làm bây giờ là bất luận mình có trong giấc mộng ra sao cũng phải giữ tỉnh táo! Bây giờ Thiên Cơ môn chỉ có ba người chúng ta, chỉ có sống sót mới có thể báo thù cho sư môn!”

Trong lúc nói chuyện y đã đi ra khỏi đường hầm, trước mắt là một quầng sáng trận pháp trong trẻo.

Đây chính là trận pháp truyền tống.

Ninh Dạ cắm Thiên Cơ côn vào trong trận, bắt đầu khởi động trận pháp, kéo hai người vào trong trận rồi nói: “Nơi này có cơ quan, sau khi chúng ta đi khỏi nó sẽ phát nổ. Trong thời gian ngắn Hắc Bạch thần cung sẽ không tìm ra chúng ta.”

“Vô dụng thôi.” Thanh Lâm lắc đầu: “Tam đại tiên môn đỉnh cấp có rất nhiều cách truy tìm chúng ta.”

Nếu có thể, hắn càng muốn giết ra bên ngoài, đồng quy vu tận với tam đại tiên môn.

Ninh Dạ lại nói: “Sư phụ đã có sắp xếp.”

Nói đoạn, y khởi động trận pháp, tiếp đó một luồng sáng lóe lên, ba người biến mất không còn tung tích. Ngay sau đó toàn bộ cung điện nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK