Thường Vũ Yên là nữ nhân hẹp hòi, không cho phép nô tì đẹp hơn mình, vì vậy chỉ lựa chọn những người tướng mạo bình thường, bao năm qua nô tì chưa từng nghe ai nói mình ‘đẹp’ không ngờ đêm nay lại nghe từ miệng Doãn Thiên Chiếu.
Trong lòng kinh hãi, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lại nhìn Doãn Thiên Chiếu, đã thấy hai mắt hắn đã hóa thành màu đỏ chót, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm trầm khàn khàn.
Cảnh tượng này khiến nô tì kinh hãi, lùi lại phía sau vài bước, đã thấy Doãn Thiên Chiếu nhào tới, tóm lấy cô, bắt đầu xé toang quần áo của cô.
“Đừng mà!” Nô tì hét lớn.
Khổ nỗi tiếng kêu này chỉ kích thích thú tính trong lòng Doãn Thiên Chiếu.
Hắn đã hoàn toàn mất đi thần trí, bất chấp tất cả lột quần áo nô tì kia ra, cưỡng ép đè cô gái ấy xuống giữa gian phòng...
Bên ngoài, Ninh Dạ bình tĩnh chứng kiến cảnh tượng này, thu hồi Khi Thiên thuật.
Doãn Thiên Chiếu hành động như vậy không chỉ vì tác dụng của dược vật mà còn có hiệu quả của Khi Thiên thuật. Vận dụng kết hợp hai bên mới có thể tối đa hóa tình trạng mù quáng của Doãn Thiên Chiếu, còn khó lòng phát hiện ra.
Bây giờ kế hoạch đã thành công, Ninh Dạ chẳng những không vui vẻ mà còn thở dài một tiếng.
Thiên Cơ lấy làm lạ: “Đã đạt được mục đích, sao ngươi còn thở dài?”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Dẫu sao nô tì kia cũng là người vô tội, ta làm vậy lại liên lụy tới một người vô tội nữa.”
“Vô tội?” Thiên Cơ cười lạnh: “Toàn bộ người trên kẻ dưới trong Hắc Bạch thần cung này có mấy ai thật sự vô tội? Ngươi có biết nhiều lúc những kẻ hành động hung ác gây hại nhiều nhất không phải chủ nhân bên trên mà là hạ nhân bên dưới. Thân là hạ nhân, phải chịu uất ức dưới tay chủ nhân, thường sẽ phát tiết xuống những người thấp hơn. Nô tì cũng vậy, hộ vệ cũng thế, chẳng ai là hạng tốt lành gì, thật ra phần lớn nỗi khổ mà phàm nhân gánh chịu là do bọn họ gây ra.”
Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn nó: “Gần đây ngươi hiểu biết thêm nhiều nhỉ.”
Thiên Cơ đắc ý: “Gần đây ông ấy dạy ta nhiều thứ, còn cả Cố Tiêu Tiêu nữa, cũng cho ta biết rất nhiều chuyện. Đúng rồi, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ rất nhanh, có lẽ một thời gian ngắn nữa thôi, con bé có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi.”
“Đừng vội, để con bé tập trung tu luyện đã.” Ninh Dạ nói.
Trong lòng hơi động, Ninh Dạ biết Thường Vũ Yên đã đến, bóng người y lóe lên, đã biến mất trong màn đêm.
Chỉ trong chốc lát, trong phòng đã vang lên tiếng rống đầy phẫn nộ của Thường Vũ Yên: “Doãn Thiên Chiếu... ngươi không phải là người!!!”
————————————————
Thường Vũ Yên có nằm mơ cũng không ngờ Doãn Thiên Chiếu lại làm chuyện như vậy.
Mọi thứ trước mắt khiến cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ôn Tâm Dư nói không sai, Doãn Thiên Chiếu vốn chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, từ đầu đến cuối hắn chẳng hề để ý tới bản thân. Thời khắc này, những lời Ôn Tâm Dư đã nói với cô đã được chứng thực, cô chỉ hận bản thân thật ngu ngốc, lại đi yêu loại đàn ông như vậy.
Trái tim như tan nát.
Cuối cùng Doãn Thiên Chiếu cũng tỉnh táo lại.
Hắn kéo quần lên chạy về phía Thường Vũ Yên: “Vũ Yên, muội nghe ta giải thích đã...”
Bốp!
Trên mặt đã trúng một cái tát nặng nề của Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên trừng mắt với hắn, gằn từng chữ một: “Cút ngay khỏi phòng của ta, từ giờ trở đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Nhìn đôi mắt hừng hực như ngọn lửa của Thường Vũ Yên, rốt cuộc Doãn Thiên Chiếu cũng ý thức được mình có nói gì cũng vô dụng.
————————————————
Phá hoại tình cảm giữa Doãn Thiên Chiếu và Thường Vũ Yên là điểm then chốt trong kế hoạch đối phó với Doãn Thiên Chiếu của Ninh Dạ.
Không chỉ vì trả thù, làm cho Doãn Thiên Chiếu cảm thụ đau khổ, quan trọng hơn nữa là phá bỏ chỗ dựa của hắn, làm cho Doãn Thiên Chiếu không còn nơi nương tựa, như vậy mới thuận tiện để y tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Còn bao giờ bước tiếp theo của kế hoạch được thi hành, lại được quyết định bởi Lạc Cầu Chân.
Cũng may tuy Lạc Cầu Chân đã giữ bí mật về hậu chiêu của mình nhưng không giấu giếm tin tức về Tạo Hóa thủy.
Vì vậy Ninh Dạ biết, tối đa ba ngày nữa sẽ lấy được Tạo Hóa thủy.
Nói cách khác, mình sắp khôi phục dung nhan rồi?
Ninh Dạ bỗng thấy mong chờ chuyện này.
Sau khi bước chân vào tình yêu với Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ vô thức không muốn dùng gương mặt xấu xí đối mặt với thế nhân nữa, y mong Trì Vãn Ngưng thấy mình thật sự, cũng như kẻ đang yêu luôn hy vọng phơi bày mặt tốt của mình cho người yêu.
Chính vì vậy, Ninh Dạ vẫn luôn mong chờ.
Nhưng chuyện khiến Ninh Dạ lấy làm lạ là, ba ngày sau, Lạc Cầu Chân thật sự lấy được Tạo Hóa thủy nhưng lại không tới tìm y ngay.
Mà vẫn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này khiến Ninh Dạ có cảm giác xấu.