Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Thiên Chiếu còn định phản kháng, hai bên lại có hai bàn tay ấn xuống, ba người cùng xuất thủ đè Doãn Thiên Chiếu tới mức không thể nhúc nhích.

Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên mi tâm của Doãn Thiên Chiếu: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, buông lỏng tâm thần hợp tác với ta, bằng không ta sẽ cho ngươi chịu nỗi đau lớn nhất cuộc đời này. Nếu ngươi còn một chút lương tri cuối cùng thì đừng ôm lòng cầu may, thản nhiên đối mặt với mọi thứ đi!”

Tâm thần Doãn Thiên Chiếu chấn động, tiếng gầm của Ninh Dạ như cảnh tỉnh, khoảnh khắc đó hắn như lại thấy bọn Tân Nhiễm Tử, Triệu Long Quang.

“Sư phụ... Sư huynh...”

Tâm thần hoàn toàn thất thủ, ý chí của Ninh Dạ đã xâm nhập vào, từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên bay lượn trong tâm hải Doãn Thiên Chiếu, đó là cảnh tượng hắn sau khi bị Thường Vũ Yên vứt bỏ, bị Hắc Bạch thần cung ức hiếp dằn vặt.

Thay vì khơi gọi lương tri, chẳng bằng kích động thù hận!

Ninh Dạ đưa vào đầu hắn đủ loại thù hận vì Hắc Bạch thần cung vứt bỏ hắn, vì thế không tiếc thêu dệt các loại thủ đoạn còn ác độc hơn.

“Không!” Doãn Thiên Chiếu kêu thảm, hắn không thể chấp nhận nổi những thứ mình chứng kiến

“Không được kháng cự lại!” Ninh Dạ quát lớn, đồng thời cấy từng cảnh tượng thảm khốc của Thiên Cơ môn vào trong đầu hắn.

Đây vốn là ký ức thực tế của hắn, thời khắc này hình ảnh đó xuất hiện, chút lương tri còn sót lại của Doãn Thiên Chiếu cũng được gợi lên, hắn run rẩy lẩm bẩm thành tiếng, sau đó đau khổ gào khóc.

Nhưng Ninh Dạ lại rơi vào phiền phức.

Nếu Doãn Thiên Chiếu toàn lực kháng cự lại, thẳng thắn thất bại thì cũng thôi.

Vấn đề là tâm trạng Doãn Thiên Chiếu rất khó lường, lúc thì hối hận, lúc thì hận thù, lúc khác lại giãy dụa vì sinh tồn, tâm trạng ko ngừng thay đổi, không ngừng dằn vặt, khiến cho tâm thần của Ninh Dạ đang xâm lấn vào cũng như bị thứ gì đó cản trở, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trì Vãn Ngưng cũng ý thức được tình hình không ổn, thấy sắc mặt hai người không ngưng thay đổi, cả kinh nói: “Hắn vẫn đang chống cự.”

“Chỉ là bản năng thôi, mọi người đều có mong muốn cầu sinh.” Công Tôn Điệp lại hiểu rất rõ, đổi lại là cô, cô cũng không dễ dàng từ bỏ.

Thời khắc này tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu mâu thuẫn phức tạp tới cực hạn, chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cuộc đang chống cự hay đang phối hợp.

“Không thể để như vậy được.” Trì Vãn Ngưng để ý thấy sắc mặt của Ninh Dạ đã có vẻ không đúng.

Vận dụng tam đại thần thuật cực kỳ tiêu tốn tâm thần. Ninh Dạ chưa tới cảnh giới Hoa Luân, vốn chưa từng tu luyện nguyên thần, không chịu nổi dằn vặt.

Thấy sắc mặt y càng lúc càng khó nhìn, Trì Vãn Ngưng lo lắng cho người kêu, kêu lên: “Ninh Dạ, mau lui ra ngoài. Chuyện này không thành công rồi!”

Thế nhưng Ninh Dạ lại không nghe thấy.

Giờ phút này tâm thần của y đã hoàn toàn chìm vào dây dưa với Doãn Thiên Chiếu, như một tấm lưới lớn ràng buộc, có muốn thoát thân cũng không dược, thậm chí y vốn không nghe thấy tiếng hô của Trì Vãn Ngưng.

Đối với y, trừ phi tẩy não Doãn Thiên Chiếu tới mức toàn diện, nếu không cả y và Doãn Thiên Chiếu đều trong đường chết.

“Nó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.” Cừu Bất Quân cũng phát hoảng.

Tiếp tục như vậy kết quả cuối cùng sẽ là cả hai cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng cắn răng, đột nhiên ôm chặt lấy Ninh Dạ, áp sát cơ thể vào người Ninh Dạ, hạ giọng nói: “Ninh Dạ, tin ta...”

Đã truyền toàn bộ tâm thần vào đáy lòng Ninh Dạ.

Cô muốn kết hợp với Ninh Dạ, cùng đối mặt với vấn đề này.

Công Tôn Điệp biến sắc: “Nữ nhân này điên rồi chắc? Cô ta tưởng mình đạt tới cảnh giới Hoa Luân là ghê gớm lắm à? Nguyên thần Hoa Luân cũng rất yếu, cô ta giúp được gì đây? Cô ta làm vậy nếu thất bại là cả ba người biến thành ngu ngốc.”

Nhưng đây chính là lựa chọn của Trì Vãn Ngưng, chỉ cần cứu được Ninh Dạ, cô không tiếc gì cả.

Nếu phải chết thì cùng chết, nếu hóa thành ngu ngốc thì cùng hóa thành ngu ngốc.

Trì Vãn Ngưng gia nhập rốt cuộc cũng khiến tình hình ổn định một chút, nhưng vấn đề bên phía Doãn Thiên Chiếu vẫn chưa được giải quyết.

Có lẽ đang tới thời khắc sống còn, ý chí cầu sinh vượt qua tất cả, Doãn Thiên Chiếu chống cự càng lúc càng mãnh liệt.

“Tên khốn kiếp này!” Cừu Bất Quân tức giận mắng.

Ông nhất định phải khống chế thân thể Doãn Thiên Chiếu, có muốn gia nhập cũng khó. Mắt thấy sắc mặt Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ lại trở nên khó coi, trận tranh đấu xâm nhập tâm thần này lại sắp thất bại, Cừu Bất Quân cũng thấy tuyệt vọng.

Tính cả ngàn vạn vẫn không ngờ nổi chuyện này, không ổn ồi.

Ngay lúc này, Công Tôn Điệp cắn răng: “Mẹ nhà ngươi, bổn cô nương không tin hôm nay không trị được ngươi.”

Nói xong cũng ôm lấy Ninh Dạ.

“Công Tôn Điệp?” Cừu Bất Quân ngạc nhiên.

Công Tôn Điệp nhe răng mỉm cười: “Bổn cô nương cũng điên xừ nó rồi!”

Lại kết hợp với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ, dứt khoát gia nhập trận đại chiến tâm thần này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK