Nghe họ trò chuyện, mọi người vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
Môn hạ tuần tra Huyền Sách, địa vị tương đương với chấp sự của Giám Sát đường, chỉ có điều một bên đối nội, một bên đối ngoại.
Nhưng về mặt quyền lợi thực tế, đặc quyền của tuần tra lớn hơn chấp sự nhiều, vì Huyền Sách Sứ quan sát huyền cơ, thiết lập đối sách ứng phó tám hướng, tương đương với ánh mắt của tiên môn, làm chức vụ đốc thúc, thường không bị động tiếp nhận vụ án mà chủ động tìm ra vấn đề.
Nói cách khác, muốn nhàn rỗi thì nhàn rỗi, muốn gây sự với ai thì gây sự với kẻ đó, có quyền mà không lo trách nhiệm, tiêu dao khoái hoạt.
Cho dù là người địa vị cao quý như đám Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Chung Nhật Hàn cũng cực kỳ ưa thích thân phận tuần tra này.
Không ngờ bọn họ còn chưa nhận được, Ninh Dạ lại được.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao hai lần này đều là Ninh Dạ lập công, nhận ơn thì phải báo đáp, cho y lên làm tuần tra viên cũng không có gì quá đáng.
“Nhưng...” Lao Huyền Minh lại nói: “Chức vụ tuần tra viên này liên quan rất lớn. Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, lý lịch còn ít, vội vàng lên chức e là có nhiều người không phục, vì vậy chỉ có thể làm tuần tra viên tạm thời, tốt nhất là trong thời gian ngắn lập tiếp một công lớn mới có thể danh chính ngôn thuận.”
Có lẽ Lao Huyền Minh cảm thấy chức vụ tuần tra viên Huyền Sách quá quan trọng, hắn cũng thấy hối hận vì vừa rồi đã quá hào phóng, bèn đổi giọng, thu hồi lại một chút quyền hạn vừa đưa ra, cho thêm hai chữ ‘tạm thời’, chắc cũng muốn tạo áp lực lên Ninh Dạ.
Ninh Dạ hiểu ý của hắn, nghiêm túc trả lời: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Lao sứ, công lao này cứ dùng cái đầu trên cổ ma nữ để lập.”
“Được thế thì tốt!” Lao Huyền Minh vung tay áo, đã đi khỏi.
“Chúc mừng Ninh sư đệ, chúc mừng Ninh sư đệ.” Những người khác đồng thời tiến tới chúc mừng, Hứa Ngạn Văn, Trì Vãn Ngưng vốn đã có quan hệ khá tốt với y, nhưng ngay cả Tư Nguyệt Đường và Chung Nhật Hàn vốn không lạnh không nhạt cũng tỏ thái độ nhiệt tình hơn một chút.
Đây chính là sức hút của tuần tra viên Huyền Sách, trở thành tuần tra viên, quyền lực và trách nhiệm đều tăng lên, đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với những người ở đây.
Còn Ninh Dạ, chuyện y nghĩ tới nhiều hơn là: Lạc Cầu Chân, lần này xem ngươi còn nhắm vào ta thế nào đây?
——————————————————
“Phụt!”
Trong một hang núi nhỏ, Công Tôn Điệp phun ra một ngụm máu.
Tuy cô trốn thoát nhưng sử dụng cấm thuật liên tục, lại bị Lao Huyền Minh đả thương, cũng phải trả giá không nhỏ.
Nhưng chuyện khiến cô kinh hãi nhất là trên lá liễu có độc!
Thực Linh tán!
Không ngờ lại là Thực Linh tán!
Khốn kiếp!
Dược lực của Thực Linh tán đã bắt đầu phát huy tác dụng, pháp lực của cô đang hạ thấp, trong thời gian ngắn cũng khó lòng ngưng tụ.
Nhưng may là chỉ là Thực Linh tán loại kém, còn chưa tới mức khiến tu vi của cô mất hết, nhưng mấy ngày tiếp theo....
Trước mắt Công Tôn Điệp tối sầm.
Cô biết, tiếp đó mình sẽ phải đối mặt với truy bắt như thiên la địa võng của Hắc Bạch thần cung, không được, chỉ có thể nghỉ ngơi tối đa là nửa canh giờ, sau đó phải lập tức bỏ chạy. Cho dù là bò cũng phải bò ra khỏi phạm vi Cửu Cung sơn.
Công Tôn Điệp cắn răng suy nghĩ.
Nhưng cuộc đời chạy nạn của cô nàng lại chẳng thể bắt đầu.
Vì còn chưa hết nửa canh giờ, ngoài cửa động đã xuất hiện bóng dáng Ninh Dạ.
Y đứng ngoài cửa động, mỉm cười: “Chẳng phải ngươi muốn nói chuyện với ta ư? Giờ thì nói được rồi đấy!”
Trong hang núi.
Công Tôn Điệp tuyệt vọng nhìn Ninh Dạ.
Bây giờ cô đã hiểu hết.
“Ngươi là người cứu ta đúng không?” Cô hỏi.
Ninh Dạ gật đầu.
“Lúc trước ngươi cố tình đi lung tung là để tìm ra ta. Tuy ngươi không nhận ra ảo thuật của ta nhưng ngươi biết ta sẽ theo dõi ngươi, vì vậy chỉ cần phái một người bí mật quan sát sau lưng ngươi, tìm ra kẻ luôn theo dõi ngươi là có thể phát hiện ra ta. Sau khi phát hiện thì lưu lại ấn ký truy tung trên người ta, cố ý mai phục đả thương ta rồi để ta chạy trốn. Như vậy ngươi không cần lo về thực lực của ta, có thể dùng phong thái của người thắng đàm phán với ta?”
Ninh Dạ mỉm cười, vung tay lên: “Nói tiếp đi.”
Công Tôn Điệp hít một hơi dài: “Ấn ký đó do lão già kia gài vào khi đụng vào ta, chắc lão ta mới là người ngươi nhờ giúp đỡ. Cứu ta là con quái vật kia. Quả nhiên chuyện Cổ Tuyền trấn do ngươi làm, mỗi việc ngươi làm đều có người gánh tội. Cổ Tuyền trấn thì có quái vật gánh tội, Thanh Mộc điện có Vương Sâm gánh tội, vùng sông nước Tây hà cũng xảy ra chuyện, cụ thể thì ta không rõ nhưng tên Lý Vân Kim đã chết kia chắc cũng là người gánh tội cho ngươi. Còn lần này... ta trở thành kẻ gánh tội cho ngươi.”