Còn có một người đỉnh đầu đội vương miện, ngồi trên vị trí cao trong tiên điện.
Lâm Sinh Kiều đã quỳ xuống: “Xin chào giới chủ.”
Người tí hon đội vương miện kia bèn ngẩng đầu nhìn lại, nói với Lâm Sinh Kiều: “Có chuyện gì mà quấy nhiễu?”
Lâm Sinh Kiều nói: ‘‘Ninh Dạ tới rồi.’‘
“Hắn? Có chuyện gì vậy?” Người tí hon kinh ngạc.
Lâm Sinh Kiều trả lời: “Hắn nhờ Sương Nguyệt phường chế tạo một con rối cho mình...”
Lâm Sinh Kiều thuật lại đại khai yêu cầu của Ninh Dạ.
Người tí hon đi qua đi lại trong điện: “Đã kiểm tra kỹ thứ hắn đưa tới chưa?”
“Đã kiểm tra, không có vấn đề gì.”
“Nếu thế cứ làm cho hắn trước đã. Còn tên Ninh Dạ kia...” Người tí hon vuốt cằm suy nghĩ một lúc: “Tên này là mầm họa, không thể để lại.”
“Giết hắn? Ta sợ Trì Vãn Ngưng sẽ nổi điên.”
“không cần chúng ta ra tay, chuyện Giang Đại Chuy chắc là Vạn Hoa cốc âm thầm giỏ trò. Nếu bọn chúng đã ra tay trước, chúng ta cũng không cần khách khí. Thuật lại chuyện tiết lộ cơ mật cho Tần Thì Nguyệt... Lần này Yên Vũ lâu chúng ta tổn thất nặng nề như vậy, không thể để bọn chúng dễ chịu được. Cứ xua chó cắn chó đi.”
“Vậy chẳng phải làm lợi cho Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt à?”
“Đại cục quan trọng hơn. Tiện đó cũng xem xem, rốt cuộc Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ đã tới mức nào rồi.”
“Đã hiểu.”
Nhẹ nhàng khép hộp ngọc lại, Lâm Sinh Kiều rời khỏi kho bảo vật.
——————————————
Thiên Cơ Điện.
Trong Côn Lôn kính chỉ có hình ảnh một đống rác.
Một bà lão quét rác gom hết rác rưởi dưới đất lại, hốt lên xe rồi cứ thế kéo ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, Ninh Dạ khẽ thở dài.
Lâm Sinh Kiều quá cẩn thận.
Trên Tru Ma thứ không có Nguyệt Ảnh Hàn Sa nhưg trong hộp đặt Tru Ma thứ lại có.
Nhưng không ngờ Lâm Sinh Kiều lại đổi hộp đựng sau đó trực tiếp vứt bỏ hộp cũ.
Kế hoạch đưa Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào Sương Nguyệt phường đã thất bại, nếu tính cả lần truy đuổi trước, đây là lần thất bại thứ hai.
Đối diện với động thủ cẩn thận như vậy, Ninh Dạ cũng thấy bất đắc dĩ.
Nhưng kế hoạch không thất bại hoàn toàn.
Ít ra Ninh Dạ xác định được một điều, tuy Lâm Sinh Kiều thi pháp với Tru Ma thư nhưng lúc đó cái hộp cũng ở bên cạnh. Điều này chứng tỏ thủ đoạn kiểm tra của Lâm Sinh Kiều không thể nhận ra tác dụng của Nguyệt Ảnh Hàn Sa.
Tốt lắm, lần sau có thể to gan hơn một chút rồi.
Một ngày sau.
Phủ đặc sứ.
Tần Thì Nguyệt vẫn đứng sừng sững như cây cung, dường như không bao giờ ngồi xuống.
Chỉ có điều cô ta không đứng trên bậc thang nói chuyện với Ninh Dạ nữa mà để Ninh Dạ đứng bên cạnh mình.
Liếc nhìn tu sĩ phía sau Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt nói: “Gần đây Ninh tuần tra viên thật uy phong, nhờ ngươi mà sóng gió nổi lên khắp nơi trong Chấp Tử thành.”
Ninh Dạ cười nói: “Tần đặc sứ nói đùa rồi, ta có gọi sóng gọi gió gì đâu, ta bình định sóng gió đấy chứ. Nhưng cũng vì vậy, khó tránh khỏi bị đám tiểu nhân ngấp nghé, không thể không cẩn thận một chút.”
“Nói cũng đúng, Yên Vũ lâu bị ngươi công kích như vậy, đã đại thương nguyên khí, sau này có muốn gây sóng gió cũng khó. Chiến dịch lần này của ngươi có thể đổi được mười năm bình an cho Chấp Tử thành.”
Cô nàng vừa nói vừa đi về phái trước vài bước, Ninh Dạ đi sóng vai với cô, hai người nhàn nhã bước đi trong vườn.
Ninh Dạ nói: “Không dám nói mười năm bình an, chỉ mong Yên Vũ lâu bớt làm mấy chuyện chọc ghẹo Hắc Bạch thần cung ta là tốt lắm rồi. Thật ra chí hướng của tu sĩ chúng ta là đại đạo, dẫu sao những chuyện thế tục quấn lấy thân cũng là không tốt. Đối với ta thì tốt nhất là mau mau chóng chóng giải quyết chuyện ở đây, yên tâm về núi tu hành.”
“Ừm, có lẽ chính nguyên nhân này dẫn tới Trường Thanh giới tuy có vô số thượng tiên nhưng lại luôn dao động. Là vì ai ai cũng chỉ chú ý tới mình mà bỏ qua mọi thứ khác.”
“Tần đặc sứ đúng là lòng mang cả thiên hạ!”
“Trong chức trách cả thôi, không thể không suy nghĩ.”
“Cô nói vậy lại khiến ta cảm thấy mình phải mau mau từ chức tuần tra viên này mới đúng, dù sao tuần tra viên là quyền lợi cũng là nghĩa vụ, nếu không thể hoàn thành nghĩa vụ thì chẳng bằng từ chức, tránh chuyện ngồi không ăn bám.”
“Nếu ngươi đã không muốn làm, vậy vì sao lại làm?”
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Chẳng có cách nào, tiểu nhân đứng bên trên, thực lực lại không đủ, chỉ có cách dùng quyền lực bù đắp.”
Tần Thì Nguyệt khẽ mỉm cười: “Thực lực không đủ thì dùng quyền lực bù đắp... Nếu để Diệt Tuyệt Vương nghe câu này, chắc chắn ngài ấy sẽ nói nếu thực lực không đủ thì càng cần tập trung tu hành, quyền lực bù đắp, loại người dùng thủ đoạn sao làm được đại sự?”
Ninh Dạ nhún vai: “Sư phụ ta cũng nói như vậy.”