Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã chết rồi, cả tiểu nhị cũng đã chết.” Lao Huyền Minh chỉ ra đằng sau, Ninh Dạ nhìn lại, thấy một đống thi thể vắt ở đó.

Thật độc ác!

Không để lại một người sống.

Ninh Dạ quan sát một chút, phát hiện tất cả đều là một đòn mất mạng.

“Không có ai động vào thi thể ở đây chứ?” Y hỏi.

“Không có.” Một thuộc hạ Huyền Sách phủ ở phía sau lên tiếng.

“Vậy thì lạ rồi.” Ninh Dạ lẩm bẩm.

“Hả?” Lao Huyền Minh nghe được ẩn ý trong lời của y: “Có phát hiện gì à?”

“Vì sao tất cả mọi người trong quán trà đều tập trung ở chỗ này? Có vẻ như để tiện cho người này xuất thủ.” Ninh Dạ vừa nói vừa đi tới, đứng bên một cỗ thi thể, khoa tay một chút: “Đây là người đầu tiên bị giết...”

Sau đó y đi thẳng tới cửa, vừa khua tay vừa nói: “Đây là người thứ hai, thứ ba...”

Ninh Dạ đi một vòng trong phòng rồi nói: “Tất cả đều bị trúng chưởng trên trán, chỉ một đòn là chết. Vậy tức là trước khi chết bọn họ đều đứng đối mặt với hung thủ. Thú vị, chẳng lẽ hung thủ cứ thế giết tới, thậm chí không có ai thoát thân? Hay là hung thủ chỉ biết tấn công chính diện, nhất định phải ép người ta đối mặt với mình thì hắn mới xuất thủ?”

Lao Huyền Minh nghe vậy cũng thấy kinh ngạc: “Ý của ngươi là... bọn họ tự nguyện chịu chết?”

“Cũng có thể bị khống chế.” Ninh Dạ nói, thi triển đao khí, đã mổ bụng một người chết.

Y muốn khám nghiệm tử thi.

Trong kiếp trước, Ninh Dạ chưa từng học khám nghiệm tử thi, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới hành động của y trong thế giới hiện tại.

Dấu vết của tiên pháp rất rõ ràng cho nên thường thì những ai biết tiên thuật đều có thể nhận ra một chút manh mối, điểm khác biệt là có chịu làm không, có biết quan sát hay không.

Kẻ còn dùng người sống làm cơ quan như Ninh Dạ vừa vặn am hiểu chuyện này, tuy chưa chắc đã chuyên nghiệp.

Nhưng may là người phá án không mấy chuyện nghiệp, còn người gây án cũng chẳng chuyên nghiệp đến đâu.

Trong thế giới có biết bao kẻ kém cỏi hơn, Ninh Dạ không cần mình giỏi đến đâu, chỉ cần cao minh hơn đối thủ một tẹo là được.

Cho nên y nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

“Là một loại thủ đoạn khống chế tâm thần nào đó, nhưng không phải pháp thuật mà là dược vật.” Ninh Dạ nói.

“Có chắc không?” Tâm thần Lao Huyền Minh chấn động.

Ninh Dạ không trả lời mà nhìn xung quanh, đột nhiên đi tới một lư hương ở bên cạnh.

Trên lư hương còn lưu lại lỗ cắm hương và tàn hương, thế nhưng không thấy hương đâu. Trong tình huống bình thường, do cắm trong lư hương nên hương không thể cháy hết.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hương bị mang đi, xem ra là thứ tương tự như Mê Thần hương.”

“Mê Thần hương? Yên Vũ lâu?” Lao Huyền Minh ngạc nhiên.

Mê Thần hương là đặc sản của Yên Vũ lâu, lũ người này giỏi nhất là đạo về ám sát, thủ đoạn quỷ dị, sử dụng các vật phẩm phụ trợ, thậm chí từng có thành tích kinh người Hoa Luân ám sát Vạn Pháp.

“Rất có thể.” Ninh Dạ lại càng vui vẻ.

Mình đang cố nhịn không tới gây sự với Yên Vũ lâu, ai ngờ bọn họ lại tự đưa tới cửa.

Nhưng Lao Huyền Minh lại chẳng lạc quan như vậy: “Yên Vũ lâu là lũ chuột trốn trong cống ngầm, ngươi có biết bọn họ ở đó thì cũng không biết vị trí chính xác là đâu.”

Ta biết chứ.

Ninh Dạ thầm nghĩ.

Nhưng biết xuông cũng vô dụng, cần có chứng cứ và manh mối xác thực hơn.

Lúc này Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sao người của Yên Vũ lâu lại muốn ám sát một vệ sĩ bình thường?”

Lao Huyền Minh trả lời: “Chắc là biết người của Cực Chiến đạo tới, muốn phá hoại chuyện nghị hòa này.”

Ninh Dạ lại không vừa ý với đáp án này.

Muốn phá hoại chuyện nghi hòa này thì thủ đoạn hiện giờ quá thấp kém ám sát Tần Thì Nguyệt chẳng tốt hơn à?

Trên thực tế, Ninh Dạ hiểu chỉ cần cấp trên có ý giao hảo, vụ án Giang Đại Chuy tử vong chẳng là gì, không thay đổi được đại cục, tối đa chỉ cho Cực Chiến đạo thêm chút vốn liếng đàm phán thôi.

Vì vậy, nếu nói mục đích ám sát một vệ sĩ là phá hoại chuyện nghị hòa, lý do này không thể thành lập.

Nhưng mặt khác, nếu người của Cực Chiến đạo đích thân ra tay, thân là người cuối cùng được lợi, ngược lại rất có khả năng.

Có lẽ do là kẻ theo thuyết âm mưu bẩm sinh, xét theo góc độ ai được lợi thì kẻ đó đáng nghi nhất, Ninh Dạ thà nghi ngờ chuyện này là do Tần Thì Nguyệt sai khiến.

Nhưng như vậy vẫn không thể giải quyết được hai vấn đề, một là phương thức xuất thủ của người bên Cực Chiến đạo không phải như vậy, bọn họ muốn ra tay giết ai, quá nửa là toàn bộ thân thể đối phương nát bét. Hai là người của Cực Chiến đạo cũng không ủng hộ cách làm này. Không phải đám người này đoàn kết đến mức nào mà là người của Cực Chiến đạo ghét nhất là thủ đoạn ám sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK