Ninh Dạ đang chơi chiến thuật hai bên đều bị thương, liều mạng khiến mình tổn thất cũng phải ‘chém’ Lạc Cầu Chân.
Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, chỉ sợ Phong Đông Lâm đáp ứng, kinh hãi nhìn sang phía Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện nhíu mày: “Thực Tâm công quá bá đạo, sao lại dùng với ba đệ tử có cống hiến kiệt xuất với thần cung được, việc này tạm hoãn.”
Lạc Cầu Chân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ninh Dạ lại kiên quyết ngoài dự liệu: “Vụ án ma nữ ở Lao phủ, Lạc Cầu Chân đổi trắng thay đen, giá họa cho ta, không những không xấu hổ mà còn cảm thấy ta làm hắn mất mặt, rắp tâm trả thù, lúc nào cũng nhắm vào ta. Ai mà biết lúc nào Lạc Cầu Chân lại gây sự với ta lần nữa. Kính xin Phong điện chủ ra mặt giúp ta, Ninh Dạ liều mạng tổn thương nguyên thần, từ nay không thể tiến bộ, cũng tuyệt đối không muốn hạng tiểu nhân đó được đắc ý!”
Nói xong đã quỳ xuống đất, khấu đầu lên sàn chan chát, sống chết gì cũng không chịu bỏ qua cho Lạc Cầu Chân.
Y không biết hậu chiêu mà Lạc Cầu Chân định dùng để đối phó với bản thân là gì, vì vậy dù thế nào Ninh Dạ cũng phải giành trước một bước yêu cầu so đấu với Lạc Cầu Chân. Nếu Phó Đông Lưu bỏ công bỏ sức thêm một chút, trực tiếp biến Lạc Cầu Chân thành thằng ngốc thì càng tốt.
Thấy thái độ của Ninh Dạ kiên quyết như vậy, ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng nhíu mày.
Phong Đông Lâm đã cười nói: “Ta lại cảm thấy có thể làm theo cách này.”
Hắn giúp Ninh Dạ không phải vì hắn tin Ninh Dạ mà vì thể diện của Hắc điện, bây giờ đang có cơ hội đả kích nặng nề Bạch điện, cũng chẳng ngại hy sinh Ninh Dạ một chút - đằng nào hắn cũng tình nguyện.
Nhạc Tâm Thiện tức giận hừ một tiếng: “Ninh Dạ, ngươi không cần lo Lạc Cầu Chân sẽ nhắm vào ngươi. Lão phu đứng đây cam đoan với ngươi, không có đủ chứng cứ, thần cung sẽ tuyệt đối không sử dụng Thực Tâm công với ngươi.”
Xem ra ngươi muốn bảo vệ cho Lạc Cầu Chân.
Ninh Dạ cũng biết mình không thể giằng co nữa, cũng may Nhạc Tâm Thiện cho hắn một lời đảm bảo, thành thật mà nói, hắn cũng không dám chắc Khi Thiên thuật có thể đối phó với Thực Tâm công hay không, đành mượn dốc xuống lừa, nói: “Nếu vậy, thuộc hạ xin tuân lệnh.”
Giọng điệu lại có vẻ không tình nguyện.
Tạm thời Ninh Dạ và Lạc Cầu Chân không cần chịu Thực Tâm công, nhưng Doãn Thiên Chiếu lại chẳng chạy thoát được.
Doãn Thiên Chiếu sắc mặt ảm đạm, quỳ xuống đất: “Đệ tử không thể giải thích những chuyện này, đã vậy đệ tử xin tiếp nhận thẩm tra của Thực Tâm công.”
Bây giờ hắn đã không mong điều gì khác, chỉ hy vọng Thực Tâm công kiểm tra được bản thân vô tội xong vẫn có thể sống sót yên lành, còn hậu hoàn đành xem mệnh trời.
Nghe hắn nói vậy, Phó Đông Lưu đã đứng dậy.
Ngay lúc hắn định xuất thủ, Nhạc Tâm Thiện lại giơ tay ngăn cản: “Đợi đã.”
“Đại điện chủ?” Phong Đông Lâm lấy làm lạ nhìn Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện nói: “Dù sao Doãn Thiên Chiếu cũng có công với thần cung, trước khi có đủ chứng cứ, sử dụng Thực Tâm công với hắn thì quá tuyệt tình. Chuyện này tạm gác lại để sau này quan sát, hôm nay... tạm thời ngừng lại ở đây.”
Phó Đông Lưu không tình nguyện ngồi lại ghế.
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.
Thực ra bố trí trong bóng tối của y chính là ở Thực Tâm công, chỉ cần Phó Đông Lưu xuất thủ là gần như khẳng định tội danh của Doãn Thiên Chiếu. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lại ngăn cản ngay lúc này là cho kế hoạch của Ninh Dạ sắp thành công lại thất bại.
Thế thì cũng thôi, vấn đề là vì sao Phong Đông Lâm lại không phản đối?
Phong Đông Lâm và Tây Phong Tử như nước với lửa, luôn luôn đối địch, khiến cho quan hệ giữa hắn và Nhạc Tâm Thiện cũng chẳng được tốt. Thế nhưng Nhạc Tâm Thiện lên tiếng bảo vệ Doãn Thiên Chiếu, sao hắn lại không phản đối, chuyện này có vẻ không đúng.
Trong lòng nổi ý nghi ngờ, đột nhiên Ninh Dạ lại cảm thấy nguy cơ.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn đã không có vẻ nghi ngờ gì, ngược lại mang chút tán thưởng, có thể nói là lần thẩm vấn trong đại điện này, Ninh Dạ đã hoàn toàn thắng lợi, cho dù không bẫy được Doãn Thiên Chiếu nhưng ít nhất cũng giữ được mình, rửa sạch oan khuất.
Nhưng càng như vậy, y càng bất an.
Lạc Cầu Chân, chẳng phải ngươi còn hậu chiêu à?
Sao còn chưa lấy ra đi?
Rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?
Ninh Dạ không nghĩ ra, đã thấy Nhạc Tâm Thiện lên tiếng: “Được rồi, mọi chuyện đã xong xuôi, ngươi đi đi.”
“Vâng.” Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Ninh Dạ chỉ có thể đáp ứng.
Trì Vãn Ngưng đã vui vẻ chạy tới kéo tay Ninh Dạ, ánh mắt khó nén nổi vui mừng.