“Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã!” Nhạc Tâm Thiện hét lớn.
“Chỉ Quỷ - Giang Hà Minh!’ Tây Phong Tử cũng hét lớn.
Tiếng cười cất vang, mây mù cuồn cuộn, hóa thành từng người mây đánh về phía Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.
“Tử Lão!” Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử cùng biến sắc, hét lớn, tiếng hét đã có vẻ kinh hãi.
Là Vân Quỷ - Tử Lão, hắn cũng tới đây ư?
Mộc Khôi tông có Cửu Quỷ: Kim Quỷ, Ngân Quỷ, Mộc Quỷ, Hỏa Quỷ, Thủy Quỷ, Thạch Quỷ, Bố Quỷ, Chỉ Quỷ, Vân Quỷ, trong đó Vân Quỷ xếp cuối, thực lực lại là mạnh nhất.
Nhạc Tâm Thiện từng giao chiến với Tử Lão ba lần, chú pháp của kẻ này rất quỷ dị, lơ lửng bất định, tuy đã chiến đấu với nhau ba lần nhưng Nhạc Tâm Thiện chưa từng thấy bản thể của hắn. Mà cả ba lần giao chiến đó, Nhạc Tâm Thiện đều nằm dưới thế hạ phong.
Người này là thiên tài số một của Mộc Khôi tông, từ nhỏ đã thành danh, sau đó thăng cấp không ngừng, con đường trưởng thành của hắn chỉ có thể mô tả bằng hai chữ - vô địch.
Nghe nói từ khi xuất đạo, Tử Lão chưa từng thua, thậm chí còn có chiến tích huy hoàng Vô Cấu đánh với Niết Bàn mà không thua.
Bất luận lời đồn khoa trương đến đâu, vấn đề hiện tại là ba con quỷ mạnh nhất Mộc Khôi tông cùng đến đây, bên thật sự gặp nguy hiểm lại là Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử.
Cuối cùng Nhạc Tâm Thiện cũng hiểu vì sao đối phương lại dám cướp lấy Triệu Long Quang - đây cũng là một con mồi, Nhạc Tâm Thiện dùng Triệu Long Quang câu cá, Mộc Khôi tông cũng đang dùng Triệu Long Quang câu bọn họ.
Không phá giải được thì không phá giải thôi!
Làm ngược lại, đây chính là lối suy nghĩ của Ninh Dạ.
Khi hắn thuật lại tin tức này cho Mộc Khôi tông, khiến bọn họ biết có thể phục kích cao tầng của Hắc Bạch thần cung, có thể tưởng tượng được Mộc Khôi tông hưng phấn ra sao.
“Chạy mau!” Nhạc Tâm Thiện biết không ổn, quát lớn với Tây Phong Tử.
Tình thế không ổn, nhất định phải lui lại. Cũng may nơi này cách Cửu Cung sơn không xa, với thực lực của bọn họ chỉ nửa ngày là về được.
Nhưng phong vân biến ảo, vô số tiếng cười âm trầm ập tới, hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi. Lần này tới phiên Mộc Khôi tông vây bọn Nhạc Tâm Thiện lại không cho đi.
Tây Phong Tử biết đối phương đã chuẩn bị từ trước, bèn quát lớn ném ra một quân cờ màu trắng.
Quân cờ kia vỡ nát giữa không trung, hóa thành vô số luồng sáng bay ra.
Tây Phong Tử đã gằn giọng: “Dám bước vào Mặc châu ta giở thói ngang ngược, hôm nay sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!”
Tên này cũng là kẻ tàn nhẫn, đã không thể đi được thì thẳng thắn từ chiến. Hắn tin với thực lực của hai người đủ để ngăn cản đối phương, đợi khi cứu viện của Hắc Bạch thần cung tới chính là giờ chết của tam quỷ Mộc Khôi tông.
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười quái dị vang vọng: “Đừng mơ nữa, trong vòng một ngày Hắc Bạch thần cung sẽ không có bất cứ cứu binh nào. Hôm nay ít nhất cũng có một trong hai vị Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung nằm lại tại đây!”
Cửu Cung sơn, Thiên Nguyên phong
Doãn Thiên Chiếu xuất hiện dưới chân Thiên Nguyên phong.
Lúc này sắc mặt hắn tái xanh, hai mắt đờ đẫn, như xác chết di động, bước từng bước một lên bậc thang.
Một đệ tử Hắc Bạch thần cung thấy hắn như gặp ma, ngã ra sau vài bước, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Chỉ trong chốc lát, tiếng cảnh báo bùng lên, vô số đệ tử Hắc Bạch thần cung xông ra, bao vây Doãn Thiên Chiếu tầng tầng lớp lớp.
Sau đó là một tiếng gầm thét phẫn nộ: “Doãn Thiên Chiếu, ngươi còn dám về đây à!”
Ngũ Dương phiên bay lên không trung, chiếu về phía Doãn Thiên Chiếu, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.
Tuy hắn bị lừa là cố tình lơi lỏng ở mức độ nhất định, nhưng đối với Công Tôn Dạ đây vẫn là một sỉ nhục.
Vì vậy hắn không tiếc làm ra ngoại lệ, sử dụng Ngũ Dương phiên mà lúc thường chỉ thu nữ tử để đối phó với Doãn Thiên Chiếu.
“Dừng tay, dẫn hắn tới đây.” Trên không trung lại có một giọng nói trầm ổn vang lên.
Là chưởng giáo Hắc Bạch Tử.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng Hắc Bạch Tử cũng xuất quan.
Ngũ Dương phiên ngừng chuyển động, bàn tay Công Tôn Dạ đã từ trên không hạ xuống, nắm lấy Doãn Thiên Chiếu, đang định đặt xuống Thiên Nguyên đại điện, lại thấy một người xông ra.
Không ngờ lại là Ninh Dạ.
Y hét lớn: “Không được!”
“Hả?” Công Tôn Dạ nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ninh Dạ, ý ngươi là sao?”
Ninh Dạ hét lớn: “Thượng sư, sắc mặt người này rất kỳ lạ, hành động kỳ quái, e là có bẫy. Tuyệt đối không thể để hắn lên núi được!”
Công Tôn Dạ cả giận: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, chỉ một tên Hoa Luân cảnh mà thôi, ngươi tưởng hắn làm được gì Hắc Bạch thần cung chúng ta chắc?”