Ninh Dạ ừ một tiếng: “Không có gì lạ!”
Đại sảnh của Cố phủ.
Khổng Triêu Thăng trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Làm sao ngươi xác định được Cố Duyên Bình không bị ma hỏa đốt chết?”
Ninh Dạ ung dung đáp lời: “Vì hàm răng của Cố Duyên Bình vẫn còn nguyên vẹn.”
“Ý ngươi là sao?”
“Ma hỏa thiêu đốt xương cốt cơ thịt, khả năng phá hoại cực mạnh. Tuy hàm răng của Cố Duyên Bình cháy đen nhưng vẫn còn nguyên, ma hỏa thật sự tuyệt đối không như vậy.”
Lữ Dực kêu lên: “Nếu thế cũng có khả năng là đối phương tu luyện không đến nơi đến chốn!”
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng là tu vi không đủ có thể gây ra chuyện này, nhưng tu vi không đủ thì làm sao để ma hỏa đốt cháy từ bên trong đây? Ta đã kiểm tra bên trong cơ thể Cố Duyên Bình, lửa cháy từ trong ra, chuyện này không hề sai. Hơn nữa còn cháy từ chính giữa chứng tỏ cần có thủ pháp cực kỳ cao minh. Kẻ có thủ pháp như vậy không thể nào lại không gây chút thương tổn nào cho phần răng được, cho dù không thể làm nó tan rã hoàn toàn thì cũng làm tan rã một phần. Nhưng bây giờ chỉ bị nám đen mà thôi.”
Khổng Triêu Thăng xiết chặt nắm tay: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
“Nội Hỏa tán.” Ninh Dạ trả lời: “Vật này vốn là đan dược phụ trợ tu luyện pháp thuật hành hỏa, ăn vào có thể sinh ra nội hỏa, dùng pháp lực dẫn dắt có thể phụ trợ hệ hỏa, không phải thuốc độc. Nhưng Cố Duyên Bình không phải người tu hành, với hắn thì Nội Hỏa tán không khác gì độc dược, lửa bùng cháy trong cơ thể, không thể giải được, còn gây ra hiệu quả tương tự như ma hỏa thiêu đốt cơ thể.”
Vị tiểu thiếp Lâm Nhược Nhi kia run lên lẩy bẩy: “Vậy vì sao công tử lại nhận định là giờ hợi ngày hôm qua? Sao lại cho là ta làm? Ông ấy là người đàn ông của ta, sao ta lại muốn giết ông ấy?”
Ninh Dạ trả lời: “Ta không biết vì sao ngươi lại muốn giết ông ta, đó là vấn đề ngươi cần trả lời. Còn vì sao lại xác định là giờ hợi đêm hôm qua chứ không phải giờ tý, là vì giờ tý là lúc thân thể yếu ớt nhất, lại là lúc ngủ say, lúc này nội hỏa đột nhiên bùng cháy sẽ lập tức mất mạng, sẽ không có chuyện giãy dụa. Tình trạng cái chết của Cố Duyên Bình lại hoàn toàn khác, khi chết rõ ràng ông ta đã giãy dụa một thời gian, trong yết hầu có tro tàn, tức là lúc đó ông ta chưa ngủ. Giờ hợi là lúc âm dương chuyển giao trong cơ thể con người, âm thịnh mà dương suy, nhưng vẫn không đủ để áp chế nội hỏa, khi chết cũng cực kỳ đau đớn, hoàn toàn phù hợp với tình trạng cái chết của Cố Duyên Bình. Ta giải thích như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Lâm Nhược Nhi nghe vậy tuyệt vọng, lại nhìn Cố gia xung quanh, ai nấy dùng ánh mắt thù nhận nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên ả hét lên điên cuồng: “Đúng vậy, ta đã giết hắn. Thế thì đã sao? Cố Duyên Bình có phải hạng tốt lành gì...”
Lâm Nhược Hi chửi bới ầm ỹ, đại ý chỉ là mắng Cố Duyên Bình ỷ thế nhà giàu, cưỡng ép chiếm đoạt cô ta, vân vân...
Đúng là dưới ánh mặt trời chẳng còn chuyện gì mới, Ninh Dạ đột nhiên cạn hứng.
Đúng như y đã nói, trong thế giới này, một số phương diện thật sự rất đơn giản, đơn giản tới mức mọi chuyện xảy ra không có gì mới mẻ.
Cố Tiêu Tiêu nghe vậy tức giận tới mức toàn thân run rẩy: “Không phải như vậy, năm đó chính cha cô ấy đã bán cô ấy cho cha ta.”
Lâm Nhược Nhi vẫn mắng chửi: “Chẳng phải vì cha ta thua tiền trong sòng bạc của nhà các ngươi à? Phụ thân ngươi muốn chiếm đoạt ta nên dùng hết mọi thủ đoạn.
“Ngươi còn dám nói bậy à!” Đại phu nhân đi tới định tát cho Lâm Nhược Nhi ba cái nhưng bị Ninh Dạ ngăn cản.
Ninh Dạ nói: “Lâm Nhược Nhi, ngươi không cần làm bộ làm tịch ở đây, nói như kiểu ngươi vô tội lắm nhỉ. Ngươi vào Cố gia đã bảy năm phải không? Nếu ngươi hận Cố Duyên Bình, sao phải đợi tới bảy năm sau?”
Lâm Nhược Nhi ngơ ngác.
Ninh Dạ đã nói: “Ta không biết trước đây Cố Duyên Bình cưỡng ép chiếm đoạt ngươi thế nào, cũng chẳng hứng thú, nhưng ta biết chắc chắn ngươi không giết ông ta để trả thù.”
Cái gì? Mọi người lại ngạc nhiên.
Ninh Dạ nói: “Nguyên nhân ngươi giết hắn là vì ông ta phát hiện ngươi đã có gian tình với kẻ khác, định bỏ ngươi, đúng không?”
Lâm Nhược Nhi không thể tin nổi, ngồi bệt dưới đất, run lên lẩy bẩy: “Không thể nào? Làm sao ngươi lại phát hiện ra chuyện này?”
Ngay cả đám người Cố Tiêu Tiêu cũng nhìn về Ninh Dạ với ánh mắt không thể tin nổi, hiển nhiên họ cũng không biết chuyện này.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ngươi sống ở đây, vinh hoa phú quý gì cũng là nhờ Cố Duyên Bình. Nếu ông ta đuổi ngươi đi, ngươi chẳng còn gì cả. Ngươi không cam tâm để như vậy, chỉ có nước giết chết ông ta, như vậy ngươi sẽ thành góa phụ, ít nhất còn được sống trong gia tộc, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của nhà ngươi.”