“Vâng.” Trì Vãn Ngưng gật đầu.
Sự thật cũng là như vậy, chính vì không còn lựa chọn nào khác nên cho dù Trì Vãn Ngưng có phát hiện, cũng chỉ có cách âm thầm tìm kiếm biện pháp.
“Nếu đã thế, cứ thẳng thắn ép ngược lại bọn họ!” Ninh Dạ đập nắm tay lên bàn tay.
“Ép ngược lại bọn họ? Làm sao ép được? Nói với bọn họ ta đã phát hiện chân tướng Tam Thi đan?”
“Không, không thể chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, chỉ cần hai bên đều hiểu là được. Nhưng bọn họ đã đoán ra nàng biết chuyện này, tha thứ cho thái độ cứng rắn của nàng, vậy thì nàng có thể cứng rắn hơn một chút.” Ninh Dạ nói xong đã cười âm hiểm.
Cứng rắn hơn một chút?
Nghĩ tới câu này, Trì Vãn Ngưng đột nhiên mỉm cười đáp lại: “Nói đúng lắm, nếu ta đã phải hiến thân vì Yên Vũ lâu, như vậy trước lúc này có đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu chắc bọn họ cũng sẽ thỏa mãn. Ninh Dạ, ta nên đưa ra yêu cầu gì đây?”
“Đương nhiên là gặp người thân của nàng một lần. Không thấy người thì khó mà cứu được.” Ninh Dạ trả lời: “Hơn nữa yêu cầu này hợp tình hợp lý mà!”
——————————————————
“Cái gì? Trì Vãn Ngưng muốn gặp người nhà của cô ta?”
Trong Sương Nguyệt phường, Lâm Sinh Kiều cau mày, người luôn nói năng ôn hòa như cô nàng cũng cất có lúc lên tiếng sắc bén.
Trước mặt cô, nha hoàn đã mua Vô Thiên thủy nói: “Đúng vậy, hơn nữa giọng điệu cực kỳ kiên quyết. Còn nói đã mấy năm rồi không gặp, lần này nhất định phải gặp một lần, không thì cô ta không cần Ức Nguyên đan nữa.”
“Con ả này đúng là càng ngày càng quá đáng!” Lâm Sinh Kiều vỗ một chưởng lên mặt bàn, mặt bàn bằng Ngọc Cơ thạch xuất hiện một vết lún hình bàn tay.
“Phu nhân, giọng điệu của Trì Vãn Ngưng rất cứng rắn, xem ra lần này đã quyết tâm rồi.” Nha hoàn nói.
Lâm Sinh Kiều hít một hơi dài: “Xem ra đúng là cô ta đã phát hiện ra vấn đề của mình nên mới làm vậy. Trước khi chết muốn gặp người thân một lần cũng là chuyện thường tình. Cũng vì thế cô ta mới thoải mái yêu đương, buông thả bản thân, chắc là muốn cảm nhận cuộc sống một chút trước khi chết.”
“Vậy chúng ta xử lý ra sao?”
Lâm Sinh Kiều nghe vậy cũng thấy đau đầu.
Lâm Sinh Kiều bóp nhẹ lên trán, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bảo cô ta chỉ có thể gặp một người thôi. Bảo cô ta chọn đi.”
“Cái gì?” Nha hoàn kinh hãi: “Nhưng người nhà của cô ta đều đã...”
“Tìm người tinh thông ảo thuật giả mạo một chút. Bí mật gặp gỡ, thời gian không dài, chắc vẫn che giấu được.”
“Trì Vãn Ngưng không dễ lừa gạt, hơn nữa cô ta tu luyện bí thuật của Yên Vũ lâu ta, người trong lâu huyễn hóa chưa chắc đã giấu được cô ta.”
“Vậy thì tìm cao thủ bên ngoài, xong việc thì giết chết.”
“Nói vậy thì... thuộc hạ nghĩ đến một người, có lẽ sẽ đảm nhiệm được việc này.”
Sau khi Trì Vãn Ngưng đề xuất yêu cầu, cô nhanh chóng nhận được câu trả lời đồng ý với thỉnh cầu của cô, nhưng lại tỏ ý chỉ có thể gặp một người, cô phải tự lựa chọn.
Trì Vãn Ngưng lại không thấy nghi ngờ gì chuyện này, chỉ có điều chuyện gặp ai lại thấy khó khăn, sau khi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cô cảm thấy chọn Linh di đối xử với cô tốt nhất. Tuy chuyện này sẽ khiến Yên Vũ lâu ý thức được tầm quan trọng của Linh di với cô, nhưng dù sao cũng tốt hơn cảnh người ở tận cuối chân trời.
Muốn đưa người từ Yên Vũ lâu đến đây cũng cần có thời gian, vì vậy tiếp đó Trì Vãn Ngưng tạm thời không có hành động gì, còn Ninh Dạ lại bắt đầu tra xét toàn diện Sương Nguyệt phường.
Đã có mục tiêu sáng tỏ, việc tra xét sau này cũng thuận tiện hơn nhiều.
Bắt tay từ phạm vi bên ngoài, Ninh Dạ nhanh chóng nắm được rất nhiều người có thể có quan hệ với Yên Vũ lâu.
Không tra không biết, vừa tra xét là bị dọa tới nhảy dựng lên.
Mới tra xét bước đầu, Ninh Dạ đã phát hiện số người tình nghi liên quan tới Yên Vũ lâu có tới hơn trăm, loại bớt những người phán đoán sai lầm thì ít nhất cũng phải vài chục người.
Đây mới là một góc của núi băng, nếu phân tích như vậy, e là chỉ trong ngoại vi của Chấp Tử thành cũng có tới vài trăm gián điệp của Yên Vũ lâu.
Đây mới chỉ là một mình Chấp Tử thành.
Chắc chỉ có Yên Vũ lâu mới có thể cài cắm bạo tay như vậy.
Hôm nay Ninh Dạ đang tu luyện như thường ngày.
Đột nhiên nghe bên ngoài có người nói: “Ninh tuần tra viên.”
“Có chuyện gì?”
“Lao sứ cho mời, có chuyện khẩn cấp.”
Hả?
Lao Huyền Minh tìm mình?
Bình thường tuần tra viên của Huyền Sách phủ hành động khá tự do, nhưng tình cờ lại có một số việc cần điều động.
Thường thì chuyện này tương đối quan trọng.
Lao Huyền Minh chủ động gọi mình tới chứng tỏ đã xảy ra chuyện.
Ninh Dạ không hề do dự, lập tức đi ra ngoài động: “Bây giờ Lao sứ đang ở đâu?”
‘‘Chấn Vân hiên.’‘