Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử ghi chép sổ sách lập tức hiểu ra, gật đầu thở dài: “Vẫn là sư huynh nhìn rõ mọi việc.”

Lạc Cầu Chân không buồn để ý: “Tìm ra kẻ đó mới có ý nghĩa. Ngoài ra chắc người này nắm giữ một năng lực ẩn giấu tung tích. Ừm, có lẽ còn có năng lực tra xét, bằng không hắn đã chẳng tìm được Lý Quy Linh. À đúng rồi, chắc là một kẻ khá xuất chúng trong cùng cấp bậc.”

Lạc Cầu Chân tiếp tục nói: “Nếu lúc ấy kẻ đó đang hái Tam Khô hoa thì chuyện gặp năm người bọn Lý Quy Linh chắc là bất ngờ. Để giấu diếm Tam Khô hoa nên giết người diệt khẩu. Phong cách hành sự cẩn thận lại to gan, gặp nguy nhưng không loạn, người như vậy chắc không phải hạng bình thường.”

Một thuộc hạ hỏi: “Nếu như vậy vẫn không tìm ra thì sao?”

Lạc Cầu Chân trả lời: “Vậy chứng tỏ, có lẽ đối thủ giấu diếm năng lực... Đợi đã, không đúng!”

Lạc Cầu Chân đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên biến sắc: “Nếu là đệ tử Tàng Tượng sơ kỳ, thường không có hơn hai thủ đoạn. Mà rõ ràng số thủ đoạn mà người này đã dùng không chỉ có hai.”

Nghe nói như vậy, mọi người cùng hít một hơi lạnh.

Nếu một đệ tử nắm giữ thực lực vượt ngoài giai đoạn hiện tại, vậy chỉ có một cách giải thích -- gián điệp của môn phái khác!

Nếu vậy, tính chất của chuyện này hoàn toàn khác.


Sắc mặt Lạc Cầu Chân cực kỳ âm u: “Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ta.”

Chỉ có một điều mà Lạc Cầu Chân nghĩ mãi không ra, nếu là gián điệp của môn phái khác, sao hắn lại hành động sớm như vậy? Thường thì khi gián điệp của môn phái khác lẻn vào môn phái kẻ địch, ưu tiên hàng đầu của hắn là chuyên tâm tu luyện, chờ tới khi thực lực đạt tới trình độ nhất định mới nhận nhiệm vụ nội môn, tiến hành phá hoại.



Còn bây giờ, một đệ tử có lẽ còn chưa tới Tàng Tượng trung kỳ đã vội vàng xuất thủ, thật sự không phù hợp với phong cách mà một gián điệp nên có.

Chẳng lẽ là vì trong số những người bị hắn hạ độc hãm hại có kẻ hắn nhất định phải diệt trừ?

Sau khi nhận ra điều này, Lạc Cầu Chân nói: “Kiểm tra kỹ lại những đệ tử đã chết, xem xem ngày thường họ hay qua lại với ai, nếu khớp với những kẻ ra vào Hòe Âm sơn lúc đó thì càng tốt.”

Đã có phương hướng rõ ràng, mọi người nhanh chóng tra xét, chỉ vài ngày sau đã có một bản danh sách rất dài, hầu hết là những kẻ có qua lại mật thiết với người bị trúng độc, nhưng bên cạnh chân dung một số người có đánh dấu gạch chéo màu đỏ.

“Gạch chéo đỏ là sao?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“À, là đã xác nhận không vấn đề gì.” Một thuộc hạ trả lời: “Ví dụ như Ninh Dạ từng vào Hòe Âm sơn tám mươi ngày trước, còn có hiềm khích với Trần Trường Phong, một trong số những người chết. Nhưng hắn cũng là một trong số những người trúng độc, chỉ có điều chưa chết.”

“Sao hắn lại không chết?”

“Người này biết phù đạo, phát hiện mình trúng độc, sử dụng một tấm Giải Độc phù kịp thời, giữ được tính mạng.”

‘Vậy à, thế chắc hắn không vấn đề rồi.” Lạc Cầu Chân suy nghĩ rồi đặt chân dung sang bên cạnh.

Có quá nhiều đối tượng để nghi ngờ, Lạc Cầu Chân không thể thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.



Án hạ độc giết người bằng Tam Khô hoa là đợt tấn công chính thức đầu tiên mà Ninh Dạ triển khai sau khi gia nhập Hắc Bạch thần cung.

Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại, thật ra Ninh Dạ rất hối hận.

Cho dù thủ pháp hết sức xảo diệu, xử lý những chi tiết nhỏ hoàn hảo thế nhưng phương hướng chỉnh thể lại có rất nhiều vấn đề. Quan trọng nhất là, y làm hại người vô tội.

Tiên môn có vô tội hay không?

Cái này thì khó nói.

Xét theo phương hướng chính thì mỗi vị tiên nhân đều có tội, từ khi bắt đầu tồn tại bọn họ đã hút máu và mồ hôi của dân chúng tầng dưới, không giúp gì cho xã hội, chỉ như một lũ côn trùng hút máu tham lam.

Nhưng xét theo khía cạnh khác thì đây là thế cục chung của thế giới, ý chí một cá nhân không thẻ thay đổi được. Trong số rất nhiều người bị y hạ độc, vẫn có một số người chưa chắc đã như vậy.

Chính vì vậy, thật ra cách làm này quá âm độc.

Chỉ có điều khi đó Ninh Dạ chưa ý thức được vấn đề này, trong lòng y đã tràn ngập căm hận với Hắc Bạch thần cung, kế hoạch của y mang danh đối phó với Trần Trường Phong nhưng thực chất là một lần phát tiết cơn thịnh nộ, Trần Trường Phong chỉ là dây dẫn, hay nên nói là... cái cớ.

Lý trí nói với y đây là sai lầm, giết chóc vô nghĩa chỉ khiến bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, thậm chí khiến mình rơi vào vực sâu tội ác.

Nhưng về mặt tình cảm, đây lại là tất yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK