Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay hôm sau, Hứa Ngạn Văn đã đến gặp Ninh Dạ.

Vừa mở miệng hắn đã nói: “Vãn Ngưng tỉnh rồi.”

Ninh Dạ chỉ lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Sau đó Hứa Ngạn Văn hỏi: “Ngươi thật sự dùng một con quái vật để cứu cô ấy? Sao ngươi nỡ bỏ?”

Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn Hứa Ngạn Văn: “Chẳng lẽ ngươi không nỡ bỏ?”

Hứa Ngạn Văn không trả lời câu hỏi này.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Quái vật là thứ nắm giữ chân lý của thiên địa, nếu hiểu được nó thì không cần lo về đại đạo. Ta không dám nói chắc chắn mình sẽ cam lòng, nhưng nghe nói lúc đó Vãn Ngưng đã khô héo như bà lão, nếu thấy cô ấy như vậy, có lẽ ta sẽ đưa ra quyết định tàn nhẫn.”

Hắn cũng là người thẳng thắn, nói thẳng Trì Vãn Ngưng xấu đẹp ra sao sẽ ảnh hưởng tới quyết định của bản thân.

Ninh Dạ kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng ngươi thật sự yêu cô ấy.”

Hứa Ngạn Văn bèn nói: “Con gái đang tuổi xuân sắc, theo đuổi thì theo đuổi thôi, lấy đâu ra tình yêu thật sự. Chúng ta vốn là người tu tiên, theo đuổi thứ tốt đẹp cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đại đạo mới là cơ bản, sao có thể vì nó mà quên mình được?”

Hứa Ngạn Văn là cao thủ giữa rừng hoa, chuyện hắn theo đuổi Trì Vãn Ngưng không thể nói là tình yêu mà nên nói là thói quen.

Đằng nào cũng đang nhàn rỗi.

Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ngươi nói câu này ra chắc chắn sẽ khiến nữ giới trong thiên hạ đau lòng.”

Hứa Ngạn Văn cười lớn: “Đau lòng thì đau lòng thôi, muốn thọ ngang trời đất thì cần thái thượng vong tình, nếu không vong tình làm sao theo đuổi chí cao.”

“Theo đuổi chí cao có liên quan gì tới thái thượng vong tình?”

“Sao lại không chứ?” Hứa Ngạn Văn hỏi ngược lại: “Thiên địa vô tình, theo đuổi đạo của thiên địa tức là đạo vô tình.”

Hóa ra là vậy.

Quả thế!

Đây không phải lần đầu Ninh Dạ nghe luận điệu này.

Hay nên nói đây chính là quan điểm trọng tâm của tiên môn đương thời. Chỉ muốn theo đuổi thiên đạo chí cao, thái thượng vong tình, thế nên tiên nhân vô tình, bỏ mặc chúng sinh.

Là vì trong lòng bọn họ, trời đất vốn đã vô tình.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy, y nói: “Nếu thiên địa vô tình thì lấy gì để sinh sôi vạn vật? Lấy gì nuôi dưỡng chúng sinh? Theo cái nhìn của ta, thiên địa hữu tình nên đất đai màu mỡ, tẩm bổ chúng sinh, đạo pháp hiển hiện, thái nghén tiên nhân. Nếu thiên địa vô tình sẽ là trời đất hoang vu, vạn vật tiêu tán, không có gì sinh trưởng, cũng chẳng còn tiên nhân.”

Hứa Ngạn Văn hiếu kỳ: “Nhưng ngươi thấy đấy, thế gian này có biết bao khó khăn cực khổ, đâu thể nói thiên địa hữu tình được?”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Chuyện này có liên quan gì tới thiên địa?”

Hứa Ngạn Văn đờ ra, Ninh Dạ đã nói: “Mọi khó khăn trong thế gian này đều do người, là người tu tiên tự tạo ra, là tội của tu giả, sao lại đẩy lên đầu thiên địa. Tội vạ này, trời không gánh, đất không vác, chung quy chỉ là vấn đề của bản thân. Tiên nhân lấy ‘thiên địa vô tình’ làm lý do, lại tôn làm ‘thái thượng vong tình’ cuối cùng chỉ là tìm một cái cớ cho hành động của bản thân mà thôi.”

Hứa Ngạn Văn lắc đầu: “Ngươi nói hay lắm, nhưng có vẻ ngụy biện.”

Ninh Dạ bèn nói: “Đây không phải ngụy biện mà là sự thật. ta từng thấy có một giáo phái truyền giáo cho thế nhân, miệng luôn nói người đời sinh ra đã có tội, chỉ có gia nhập giáo phái mới được cứu rỗi, nếu không tin thì chắc chắn sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được. Ngươi có biết vì sao họ lại nói vậy không? Vì nếu nói thẳng kẻ nào không tin lời ta chắc chắn sẽ phải vào địa ngục thì sẽ bị phản cảm. Giáo phái kia không thể chủ đông nói người khác sẽ phải vào địa ngục, bèn cho thêm vài lời, nói người trên đời sinh ra đã là có tội, sẽ phải xuống địa ngục. Như vậy nếu kẻ nào không tin lời xuống địa ngục thì không phải lỗi của bọn họ, còn tin bọn họ thì tránh được khổ đau. Ngươi xem, cũng là nguyền rủa người khác không được chết tử tế nhưng thêm có vài lời gán tội là tự bào chữa được, đổ lỗi cho kẻ khác. Theo ta thấy mấy lời thiên địa vốn vô tình cũng hệt như vậy. Rõ ràng là người vô tình nhưng nhất quyết nói là trời đất vô tình, làm theo ý trời, vì vậy đạo vô tình là chính đạo.”

Hứa Ngạn Văn nghe vậy sửng sốt: “Còn có giáo phái như vậy à, sao ta chưa từng nghe nói?”

“Không qua được thử thách nơi trần thế, đã diệt vong lâu rồi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chỉ lưu lại mấy câu chuyện mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK