Bên Tam Giang hồ, mọi người thưởng trà trò chuyện, mỗi người kể một số chuyện kỳ lạ mà mình từng thấy.
Mãi tới tận hoàng hôn, thấy không còn nhiều thời gian nữa, hội trà kết thúc, mọi người cùng đi khỏi.
Sau khi mọi người đi hết, Trì Vãn Ngưng lại ngồi một mình một lúc, ngây ngốc nhìn mặt hồ rực rỡ kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô đang ngây người, một bà lão mặt đầy nếp nhăn chậm rãi bước tới, dừng lại bên cạnh Trì Vãn Ngưng: “Cô nương, không còn sớm nữa, mau về luyện công đi.”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Ta muốn ngồi một lúc nữa.”
Không ngờ bà lão kia không đi khỏi, ngược lại còn cười lạnh nói: “Cô nương đừng làm khó lão nô thì hơn.”
Trì Vãn Ngưng lạnh lùng nhìn bà lão kia: “Vũ di, giọng điệu vừa rồi của ngươi đâu có giống lời nói với chủ nhân.”
Bà lão được gọi là Vũ di kia mỉm cười: “Cô nương quá lời rồi, nô tỳ dẫu sao vẫn là nô tỳ, nào dám vô lễ với chủ nhân. Nhưng chuyện luyện công là do lão tổ giao phó, nô tỳ nào dám làm lão tổ thất vọng.”
Trì Vãn Ngưng nhìn bà lão, đột nhiên mỉm cười: “Đúng, do ta lười biếng. Vũ di cũng chỉ muốn tốt cho ta, nếu thế, ta đi là được.”
Nói xong đã dịu dàng đứng dậy đi về phía phòng luyện công.
Bà lão nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói: “Gần đây cô nương tiến bộ hơi chậm, mong sẽ tập trung hơn. Bằng không khi lão tổ về, cả ngươi lẫn ta đều khó mà trả lời người.”
Thân hình Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút rồi lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Phòng luyện công của Trì Vãn Ngưng là một bóng nước kỳ quái.
Toàn bộ là màu xanh thẳm, lấp lánh sóng nước.
Đây là Thuần Âm Nguyên Thủy, dùng nó để tu hành có thể tăng thủy nguyên. Trì Vãn Ngưng có thiên phú thể chất hành thủy, thích hợp nhất để tu luyện công pháp hệ thủy, tu luyện trong làn nước này sẽ làm ít mà lợi nhiều, tiến bộ cực nhanh.
Chỉ có điều tuy ở trong Thuần Âm Nguyên Thủy nhưng Trì Vãn Ngưng hoàn toàn không có lòng tu luyện, cô vận chuyển công pháp, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Đột nhiên Trì Vãn Ngưng đứng dậy hét lớn: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Đã tay đấm chân đá ra xung quanh, khiến sóng nước dâng trào, chẳng còn chút khí chất nào của ngọc nữ tiên tử.
Sau khi phát tiết một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng mới bất lực ngồi xuống, hít một hơi dài, tiếp tục việc luyện công không cam lòng không tình nguyện.
Đột nhiên cô có cảm giác, cúi đầu nhìn xuống người mình.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào trên chiếc váy hoa màu xanh của cô đã xuất hiện một dòng chữ.
Có chuyện gì vậy?
Trì Vãn Ngưng thầm kinh ngạc, nhìn dòng chữ kia, không kìm nổi bắt đầu run rẩy.
Vì sao lại như vậy?
Ai làm được chuyện này?
Trong phút chốc, đầu óc Trì Vãn Ngưng xuất hiện vô số suy nghĩ, đã nhớ lại mọi người lúc ban ngày.
Nếu không phải đại năng xâm nhập, vậy e là trong số những người ban ngày.
Là ai kia chứ? Chung Nhật Hàn? Không thể nào, hắn là đệ tử đại nguyên lão, chắc chắn không làm như vậy. Dương Tử Thu, Hứa Ngạn Văn? Bọn họ cũng không thể? Bọn họ ham muốn nhan sắc của mình, chỉ muốn lừa mình lên giường, cũng không thể làm như vậy.
Diệp Thiên Thương, Tư Nguyệt Đường?
Hai người này cũng không giống.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Dung Thành và Ninh Dạ đáng nghi nhất.
Đặc biệt là Dung Thành.
Người này vốn là đệ tử của Đông Kỳ Sứ nhưng không biết vì sao lại đắc tội với Đông Kỳ Sứ, bị đuổi khỏi môn hạ nhưng vẫn được ở lại trong môn phái, đúng là kỳ lạ.
Còn tên Ninh Dạ kia cũng rất đáng nghi ngờ. Sau chuyện Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng luôn có một cảm giác - chuyện xảy ra ở Hiên Vũ các và hội trà của mình diễn ra vào cùng một ngày, e rằng không phải trùng hợp.
Nếu thật sự như vậy, ý nghĩa của chuyện này sẽ rất phức tạp.
Đặc biệt là hôm đó.
Cô nhớ lại dáng vẻ của Ninh Dạ khi đi tới bên cạnh hòn giả sơn, không khỏi tức giận bản thân thiếu nhẫn nại.
Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, cô nàng liệt bốn người Diệp Tương Thiên, Ninh Dạ vào đối tượng đáng nghi ngờ nhất, lập tức cười lạnh: “Thôi được, bất luận lai lịch của ngươi ra sao, đêm nay sẽ biết ngay thôi.”
——————————————————
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.
Trì Vãn Ngưng bước ra khỏi Ngưng Tâm Tiểu Trúc, sau lưng là giọng nói lạnh lùng của Vũ di: “Đã khuya vậy rồi, cô nương còn định đi đâu?”
Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi dạo. Sao nào, bây giờ mọi hành động của ta đều phải được Vũ di đồng ý à?”
Bà lão mỉm cười: “Đâu có, cô nương muốn đi thì cứ đi đi, bà lão này chỉ quan tâm tới cô nương thôi.”
Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng, bỏ đi.
Ra khỏi Thanh Mộc điện, bước xuống Thiên Tú phong.
Trì Vãn Ngưng đi rất nhanh, tới một tảng đá lớn dưới chân núi, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
Đang bực tức lại thấy cát vàng dưới chân biến hóa, tạo thành một hàn chữ viết:
“Đừng quay đầu lại, bà già kia đang đi theo ngươi. Tới Chấp Tử thành, bên Quan Cảnh hồ, có con thuyền nhỏ màu trắng ở đó. Ngồi thuyền ra hồ.”
Mãi tới tận hoàng hôn, thấy không còn nhiều thời gian nữa, hội trà kết thúc, mọi người cùng đi khỏi.
Sau khi mọi người đi hết, Trì Vãn Ngưng lại ngồi một mình một lúc, ngây ngốc nhìn mặt hồ rực rỡ kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô đang ngây người, một bà lão mặt đầy nếp nhăn chậm rãi bước tới, dừng lại bên cạnh Trì Vãn Ngưng: “Cô nương, không còn sớm nữa, mau về luyện công đi.”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Ta muốn ngồi một lúc nữa.”
Không ngờ bà lão kia không đi khỏi, ngược lại còn cười lạnh nói: “Cô nương đừng làm khó lão nô thì hơn.”
Trì Vãn Ngưng lạnh lùng nhìn bà lão kia: “Vũ di, giọng điệu vừa rồi của ngươi đâu có giống lời nói với chủ nhân.”
Bà lão được gọi là Vũ di kia mỉm cười: “Cô nương quá lời rồi, nô tỳ dẫu sao vẫn là nô tỳ, nào dám vô lễ với chủ nhân. Nhưng chuyện luyện công là do lão tổ giao phó, nô tỳ nào dám làm lão tổ thất vọng.”
Trì Vãn Ngưng nhìn bà lão, đột nhiên mỉm cười: “Đúng, do ta lười biếng. Vũ di cũng chỉ muốn tốt cho ta, nếu thế, ta đi là được.”
Nói xong đã dịu dàng đứng dậy đi về phía phòng luyện công.
Bà lão nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nói: “Gần đây cô nương tiến bộ hơi chậm, mong sẽ tập trung hơn. Bằng không khi lão tổ về, cả ngươi lẫn ta đều khó mà trả lời người.”
Thân hình Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút rồi lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Phòng luyện công của Trì Vãn Ngưng là một bóng nước kỳ quái.
Toàn bộ là màu xanh thẳm, lấp lánh sóng nước.
Đây là Thuần Âm Nguyên Thủy, dùng nó để tu hành có thể tăng thủy nguyên. Trì Vãn Ngưng có thiên phú thể chất hành thủy, thích hợp nhất để tu luyện công pháp hệ thủy, tu luyện trong làn nước này sẽ làm ít mà lợi nhiều, tiến bộ cực nhanh.
Chỉ có điều tuy ở trong Thuần Âm Nguyên Thủy nhưng Trì Vãn Ngưng hoàn toàn không có lòng tu luyện, cô vận chuyển công pháp, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Đột nhiên Trì Vãn Ngưng đứng dậy hét lớn: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Đã tay đấm chân đá ra xung quanh, khiến sóng nước dâng trào, chẳng còn chút khí chất nào của ngọc nữ tiên tử.
Sau khi phát tiết một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng mới bất lực ngồi xuống, hít một hơi dài, tiếp tục việc luyện công không cam lòng không tình nguyện.
Đột nhiên cô có cảm giác, cúi đầu nhìn xuống người mình.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào trên chiếc váy hoa màu xanh của cô đã xuất hiện một dòng chữ.
Có chuyện gì vậy?
Trì Vãn Ngưng thầm kinh ngạc, nhìn dòng chữ kia, không kìm nổi bắt đầu run rẩy.
Vì sao lại như vậy?
Ai làm được chuyện này?
Trong phút chốc, đầu óc Trì Vãn Ngưng xuất hiện vô số suy nghĩ, đã nhớ lại mọi người lúc ban ngày.
Nếu không phải đại năng xâm nhập, vậy e là trong số những người ban ngày.
Là ai kia chứ? Chung Nhật Hàn? Không thể nào, hắn là đệ tử đại nguyên lão, chắc chắn không làm như vậy. Dương Tử Thu, Hứa Ngạn Văn? Bọn họ cũng không thể? Bọn họ ham muốn nhan sắc của mình, chỉ muốn lừa mình lên giường, cũng không thể làm như vậy.
Diệp Thiên Thương, Tư Nguyệt Đường?
Hai người này cũng không giống.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Dung Thành và Ninh Dạ đáng nghi nhất.
Đặc biệt là Dung Thành.
Người này vốn là đệ tử của Đông Kỳ Sứ nhưng không biết vì sao lại đắc tội với Đông Kỳ Sứ, bị đuổi khỏi môn hạ nhưng vẫn được ở lại trong môn phái, đúng là kỳ lạ.
Còn tên Ninh Dạ kia cũng rất đáng nghi ngờ. Sau chuyện Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng luôn có một cảm giác - chuyện xảy ra ở Hiên Vũ các và hội trà của mình diễn ra vào cùng một ngày, e rằng không phải trùng hợp.
Nếu thật sự như vậy, ý nghĩa của chuyện này sẽ rất phức tạp.
Đặc biệt là hôm đó.
Cô nhớ lại dáng vẻ của Ninh Dạ khi đi tới bên cạnh hòn giả sơn, không khỏi tức giận bản thân thiếu nhẫn nại.
Lúc này nghĩ tới nghĩ lui, cô nàng liệt bốn người Diệp Tương Thiên, Ninh Dạ vào đối tượng đáng nghi ngờ nhất, lập tức cười lạnh: “Thôi được, bất luận lai lịch của ngươi ra sao, đêm nay sẽ biết ngay thôi.”
——————————————————
Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.
Trì Vãn Ngưng bước ra khỏi Ngưng Tâm Tiểu Trúc, sau lưng là giọng nói lạnh lùng của Vũ di: “Đã khuya vậy rồi, cô nương còn định đi đâu?”
Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi dạo. Sao nào, bây giờ mọi hành động của ta đều phải được Vũ di đồng ý à?”
Bà lão mỉm cười: “Đâu có, cô nương muốn đi thì cứ đi đi, bà lão này chỉ quan tâm tới cô nương thôi.”
Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng, bỏ đi.
Ra khỏi Thanh Mộc điện, bước xuống Thiên Tú phong.
Trì Vãn Ngưng đi rất nhanh, tới một tảng đá lớn dưới chân núi, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
Đang bực tức lại thấy cát vàng dưới chân biến hóa, tạo thành một hàn chữ viết:
“Đừng quay đầu lại, bà già kia đang đi theo ngươi. Tới Chấp Tử thành, bên Quan Cảnh hồ, có con thuyền nhỏ màu trắng ở đó. Ngồi thuyền ra hồ.”