Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sông Thiên Tỉnh.

Đây là địa điểm trao đổi mà Cực Chiến đạo chỉ định, nó nằm phía nam Cửu Cung sơn, cũng là địa điểm cấm không nổi tiếng ở Mặc châu.

Trong lòng đất ở nơi này có đại lượng Nguyên Mẫu từ thạch, Nguyên Mẫu từ thạch có tính chất cực kỳ hỗn loạn, khiến cho năng lượng không gian tại đây rất kỳ dị, gần như không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn không gian nào, thậm chí việc bay lượn cũng trở nên gian nan, vì vậy nó trở thành khu vực cấm không nổi tiếng.

Khi Ninh Dạ biết địa điểm giao dịch mà Tần Thì Nguyệt chỉ định là ở đây, y còn tưởng mình tính sai.

Không ngờ yêu thú không gian kia nằm trong khu vực cấm không, khiến y rất kinh ngạc.

Nhưng do đó cũng có thể thấy con yêu thú này hết sức đặc biệt, e là thủ đoạn cấm không bình thường không có tác dụng gì với nó, ngược lại còn hạn chế những người khác, chẳng trách Tần Thì Nguyệt lại tự tin như vậy.

Trước khi trao đổi, Hắc Bạch thần cung đã phái đại lượng tu sĩ khống chế toàn bộ khu vực sông Thiên Tinh.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm và ba vị lão tổ Thiên Thủ, Vạn Pháp, Thanh Mộc còn đích thân ra mặt, Thập Nhị Thiên Cương có năm người đến, còn có mười mấy vị Nhân Ma mỗi người bảo hộ một phương, lại thêm Tứ Phương Kỳ Sứ trấn thủ tứ phương, hai vị lão tổ trên tầng may kết hợp với Hắc Bạch Tử trấn thủ ở chính giữa, có thể nói lần này Hắc Bạch thần cung đã dốc toàn lực.

Giờ phút này Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lơ lửng trên sông Thiên Tinh, tính chất hỗn loạn của Nguyên Mẫu từ thạch như hoàn toàn không ảnh hưởng tới bọn họ. Hai người đứng giữa không trung, nhìn về phương xa, bất luận nhân cách ra sao, chỉ riêng phong độ khí chất này đã đủ khiến người ta bái phục.

Phong Đông Lâm chỉ về đằng trước nói: “Chỗ kia là khu vực trung tâm. Dựa theo yêu cầu của Cực Chiến đạo, tất cả Vạn Pháp trở lên không được vào đó. Ta và Nhạc huynh đứng đây chờ tin tốt của ngươi.”

Nói xong đã ném một túi giới tử cho Ninh Dạ, bên trong chính là tất cả những tài nguyên trong lần trao đổi này.

Thậm chí còn có mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Sau đó Nhạc Tâm Thiện giơ tay lên, một quầng sáng thần bí hạ xuống tay Ninh Dạ, như một dải lụa buộc vào cổ tay y.

Khác với Lưỡng Nghi Càn Khôn tán có áp chế tới mức tận cùng vẫn phát ra uy thế cường đại, thứ này không tạo cảm giác khó điều khiển như vậy. Có lẽ vì bản chất của nó giống với Phá Hiểu Bạch Liên, chủ yếu là phụ trợ tu luyện.

Nhìn Nguyên Cực Thần Quang trong tay, Ninh Dạ có cảm giác như đặt mình trong đại dương ánh sáng vô cùng vô tận.

Y thu liễn tâm thần lại rồi nói: “Xin Phong điện chủ yên tâm, Ninh Dạ sẽ không phụ sứ mệnh.”

Nói xong đã đi về phía khu vực trung tâm, sau lưng là đám người Dương Nhạc, tổng cộng ba mươi tu sĩ, tất cả đều có tu vi Hoa Luân.

Lúc này Tần Thì Nguyệt và người của cô ta đã ở khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh.

Khu vực trung tâm của sông Thiên Tinh là một vùng đất lơ lửng.

Đại lượng Thiên Tỉnh thạch lơ lửng trên không trung như ngọn núi bay, lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng này là của Nguyên Mẫu từ thạch, chúng không ngừng lơ lửng trên không trung, như từng ngôi sao nơi trần thế, đây cũng là nguồn gốc của cái tên sông Thiên Tỉnh.

Thấy Ninh Dạ đã đến, Tần Thì Nguyệt khẽ hất cằm kiêu ngạo: “Giao đồ.”

Ninh Dạ giơ tay, túi giới tử đã bay về phía Tần Thì Nguyệt.

Tần Thì Nguyệt cầm lấy xem thử, gật đầu với Trọng Cổ. Trọng Cổ cũng lấy một cái túi giới tử ra ném cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ kiểm tra không có sai sót gì, ném cho Dương Nhạc rồi nói với Tần Thì Nguyệt: “Tiếp theo tới thần vật?”

“Đừng vội.” Tần Thì Nguyệt nói xong bắt đầu lấy đồ trong túi giới tử của Ninh Dạ ra.

Tuy tài nguyên rất quan trọng nhưng dù sao cũng không sánh được với thần vật, vì vậy mọi người không để ý chuyện trao đổi tài nguyên nhưng Tần Thì Nguyệt lại đưa ra yêu cầu đặc biệt khi trao đổi thần vật.

Cô muốn dùng tài nguyên vừa đổi được bố trí một trận pháp, bảo đảm an toàn rồi mới bắt đầu trao đổi.

Đây là phương thức giao dịch mà Tần Thì Nguyệt đã chỉ định, nghe thì tưởng vì an toàn, nhưng Ninh Dạ biết mục đích thật sự của Tần Thì Nguyệt là con yêu thú kia.

Tất cả chỉ là để che giấu kế hoạch này mà thôi.

Lúc này Tần Thì Nguyệt đã bắt đầu bày trận, nói: “Xin chư vị lui lại một chút.”

Ninh Dạ vung tay với tu sĩ đằng sau, dẫn đám người thối lui, cười hì hì nhìn Tần Thì Nguyệt. Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng, bắt đầu bố trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK