Hai ngày sau, Ninh Dạ nhận được tin tức mà mình muốn.
Đúng là lại phù văn cổ này là một loại chữ viết thượng cổ, kẻ sử dụng loại chữ viết này chính là linh tộc thượng cổ.
Nghe nói linh tộc thượng cổ là một trong những chủng tộc tu luyện tiên pháp sớm nhất nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Bây giờ thỉnh thoảng còn gặp một số di tích liên quan tới linh tộc thượng cổ, chắc cái giường cổ kia được tìm ra trong di tích của linh tộc thượng cổ.
Mà trong Hắc Bạch thần cung chỉ có một người có liên quan tới di tích của linh tộc thượng cổ.
Thanh Mộc Lão Tổ.
Thanh Mộc Lão Tổ là một trong Ngũ Tổ của Thập Nhị Thiên Cương.
Ban đầu người này chỉ có tu vi bình thường, muốn cầu tiên duyên nên vân du tứ hải, không ngờ cuối cùng lại đạt được kỳ ngộ vài lần.
Di tích linh tộc thượng cổ được phát hiện vào lúc này, cũng nhờ đó hắn mới có tu vi và địa vị sau này.
Còn chiếc giường kia chính là Thông Linh cổ sàng, Thanh Mộc Lão Tổ tìm ra nó trong di tích linh tộc thượng cổ, nghe nói tu luyện trên giường này có thể tăng cường ý chí linh hồn, tăng sức mạnh của thần thức.
Bảo bối quý gí như vậy, chắn chắn lão ta không dễ dàng giao cho kẻ khác, nói cách khác mảnh vỡ Thiên Cơ điện đang nằm trên tay lão ta.
Tìm ra vị trí của mảnh vỡ, tiếp theo là xác nhận lại và đoạt lấy.
Xác nhận vị trí cụ thể thì đơn giản, chỉ cần tới gần mảnh vỡ là Ninh Dạ có thể cảm ứng được. Còn lấy được cũng không khó, mảnh vỡ Thiên Cơ điện là thứ vô dụng. Ninh Dạ tin hắn sẽ không mang một thứ vô dụng trên người.
Vì vậy vấn đề quan trọng nhất là làm sao đến được đó?
Thanh Mộc Lão Tổ vân du quanh năm suốt tháng, nhưng Hắc Bạch thần cung vẫn sắp xếp một tiên phủ ở Thiên Tú phong cho lão ta. Nơi đó là chỗ ở của các đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung, đệ tử bình thường không thể đi vào, vậy phải làm sao mới tới đó được đây?
Ninh Dạ đang suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nhớ ra một chuyện.
Thanh Mộc Lão Tổ?
Đây chẳng phải sư phụ của Niễu Hoa Tiên Tử - Trì Vãn Ngưng à?
Mẹ nó, không phải chứ?
Ninh Dạ đã nghĩ đến Hứa Ngạn Văn.
Từ lúc Hứa Ngạn Văn mở lời đến giờ đã khá lâu, không biết tên này còn nhớ lời hứa hẹn lúc đó không?
Ninh Dạ vẫn còn giữ tấm phù truyền tin kia, lúc này y suy nghĩ một lát, quyết định thử một phen.
——————————————————
“Ha ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng đồng ý rồi.”
Hứa Ngạn Văn đứng trước mặt Ninh Dạ, vui vẻ như một con khổng tước xòe đuôi.
“Mỗi lần ra ngoài với ngươi, mười viên linh thạch.” Ninh Dạ nói.
Có đồng ý cũng phải có lý do, thiếu tiền chính là lý do tốt nhất - có bao nhiêu linh thạch cũng chẳng phải là nhiều, bất luận chế tạo cơ quan trận pháp hay tu luyện đều cần có nó.
Cái giá mười viên linh thạch không phải là thấp, nhưng với Hứa Ngạn Văn lại không đáng gì.
Hắn rất hào phóng vung tay lên: “Không thành vấn đề, cứ tính thế đi. Vừa hay ngày mai ta hẹn gặp Văn Ngưng ở Túy Hương đình để luận nhạc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi cùng với ta, nhớ là phải ăn mặc chỉn chu một chút.”
Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta tưởng ngươi sẽ muốn ta ăn mặc tệ một chút.”
“Ừm, không thích hợp, không thích hợp. Văn Ngưng chú trọng hình thức, ai mặc quần áo xốc xếch thì không được đi vào. Hơn nữa với dáng vẻ của ngươi có mặc thế nào cũng chẳng thể cướp được danh tiếng của ta, chỉ tô điểm thêm cho ta mà thôi.”
Nói đoạn, hắn cười ha hả đi khỏi.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ đành lắc đầu cười khổ.
————————————————
Túy Hương đình nằm tại Thiên Tú phong.
Thiên Tú Phong là đỉnh núi thứ sáu trong Cửu Cung sơn, bốn phía là biển mây dày đặc bao phủ, được trận pháp tiên gia ảnh hưởng nên biến hóa khó lường, khiến cho ngọn núi cũng trở thành như ẩn như hiện, lại như có tú nữ qua lại trong rừng, như có như không, khiến người ta có cảm giác mê man thần bí.
Trên núi có một cái hồ, hồ này không phải tự nhiên mà là đại năng tiên gia dùng pháp lực vô biên hội tụ thế nước của ba con sông và sáu linh tuyền chảy xuống tạo thành. Bên dưới nước tụ lại thành hồ, tên là Tam Giang hồ. Hồ này chứa được nước của ba con sông, lượng nuóc vô cùng dồi dào, cung ứng cho toàn bộ môn phái. Bên trên tạo thành mây, tên là Vụ Hoa Thiên Hải, biển mây này tụ tập từ sáu linh tuyền, là nơi chứa đựng linh khí, bước vào đó tu luyện một ngày phải bằng ba ngày ở bên ngoài.
Đúng là lại phù văn cổ này là một loại chữ viết thượng cổ, kẻ sử dụng loại chữ viết này chính là linh tộc thượng cổ.
Nghe nói linh tộc thượng cổ là một trong những chủng tộc tu luyện tiên pháp sớm nhất nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong dòng sông lịch sử.
Bây giờ thỉnh thoảng còn gặp một số di tích liên quan tới linh tộc thượng cổ, chắc cái giường cổ kia được tìm ra trong di tích của linh tộc thượng cổ.
Mà trong Hắc Bạch thần cung chỉ có một người có liên quan tới di tích của linh tộc thượng cổ.
Thanh Mộc Lão Tổ.
Thanh Mộc Lão Tổ là một trong Ngũ Tổ của Thập Nhị Thiên Cương.
Ban đầu người này chỉ có tu vi bình thường, muốn cầu tiên duyên nên vân du tứ hải, không ngờ cuối cùng lại đạt được kỳ ngộ vài lần.
Di tích linh tộc thượng cổ được phát hiện vào lúc này, cũng nhờ đó hắn mới có tu vi và địa vị sau này.
Còn chiếc giường kia chính là Thông Linh cổ sàng, Thanh Mộc Lão Tổ tìm ra nó trong di tích linh tộc thượng cổ, nghe nói tu luyện trên giường này có thể tăng cường ý chí linh hồn, tăng sức mạnh của thần thức.
Bảo bối quý gí như vậy, chắn chắn lão ta không dễ dàng giao cho kẻ khác, nói cách khác mảnh vỡ Thiên Cơ điện đang nằm trên tay lão ta.
Tìm ra vị trí của mảnh vỡ, tiếp theo là xác nhận lại và đoạt lấy.
Xác nhận vị trí cụ thể thì đơn giản, chỉ cần tới gần mảnh vỡ là Ninh Dạ có thể cảm ứng được. Còn lấy được cũng không khó, mảnh vỡ Thiên Cơ điện là thứ vô dụng. Ninh Dạ tin hắn sẽ không mang một thứ vô dụng trên người.
Vì vậy vấn đề quan trọng nhất là làm sao đến được đó?
Thanh Mộc Lão Tổ vân du quanh năm suốt tháng, nhưng Hắc Bạch thần cung vẫn sắp xếp một tiên phủ ở Thiên Tú phong cho lão ta. Nơi đó là chỗ ở của các đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung, đệ tử bình thường không thể đi vào, vậy phải làm sao mới tới đó được đây?
Ninh Dạ đang suy nghĩ, đột nhiên trong lòng nhớ ra một chuyện.
Thanh Mộc Lão Tổ?
Đây chẳng phải sư phụ của Niễu Hoa Tiên Tử - Trì Vãn Ngưng à?
Mẹ nó, không phải chứ?
Ninh Dạ đã nghĩ đến Hứa Ngạn Văn.
Từ lúc Hứa Ngạn Văn mở lời đến giờ đã khá lâu, không biết tên này còn nhớ lời hứa hẹn lúc đó không?
Ninh Dạ vẫn còn giữ tấm phù truyền tin kia, lúc này y suy nghĩ một lát, quyết định thử một phen.
——————————————————
“Ha ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng đồng ý rồi.”
Hứa Ngạn Văn đứng trước mặt Ninh Dạ, vui vẻ như một con khổng tước xòe đuôi.
“Mỗi lần ra ngoài với ngươi, mười viên linh thạch.” Ninh Dạ nói.
Có đồng ý cũng phải có lý do, thiếu tiền chính là lý do tốt nhất - có bao nhiêu linh thạch cũng chẳng phải là nhiều, bất luận chế tạo cơ quan trận pháp hay tu luyện đều cần có nó.
Cái giá mười viên linh thạch không phải là thấp, nhưng với Hứa Ngạn Văn lại không đáng gì.
Hắn rất hào phóng vung tay lên: “Không thành vấn đề, cứ tính thế đi. Vừa hay ngày mai ta hẹn gặp Văn Ngưng ở Túy Hương đình để luận nhạc. Ngươi chuẩn bị một chút, đi cùng với ta, nhớ là phải ăn mặc chỉn chu một chút.”
Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ta tưởng ngươi sẽ muốn ta ăn mặc tệ một chút.”
“Ừm, không thích hợp, không thích hợp. Văn Ngưng chú trọng hình thức, ai mặc quần áo xốc xếch thì không được đi vào. Hơn nữa với dáng vẻ của ngươi có mặc thế nào cũng chẳng thể cướp được danh tiếng của ta, chỉ tô điểm thêm cho ta mà thôi.”
Nói đoạn, hắn cười ha hả đi khỏi.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ đành lắc đầu cười khổ.
————————————————
Túy Hương đình nằm tại Thiên Tú phong.
Thiên Tú Phong là đỉnh núi thứ sáu trong Cửu Cung sơn, bốn phía là biển mây dày đặc bao phủ, được trận pháp tiên gia ảnh hưởng nên biến hóa khó lường, khiến cho ngọn núi cũng trở thành như ẩn như hiện, lại như có tú nữ qua lại trong rừng, như có như không, khiến người ta có cảm giác mê man thần bí.
Trên núi có một cái hồ, hồ này không phải tự nhiên mà là đại năng tiên gia dùng pháp lực vô biên hội tụ thế nước của ba con sông và sáu linh tuyền chảy xuống tạo thành. Bên dưới nước tụ lại thành hồ, tên là Tam Giang hồ. Hồ này chứa được nước của ba con sông, lượng nuóc vô cùng dồi dào, cung ứng cho toàn bộ môn phái. Bên trên tạo thành mây, tên là Vụ Hoa Thiên Hải, biển mây này tụ tập từ sáu linh tuyền, là nơi chứa đựng linh khí, bước vào đó tu luyện một ngày phải bằng ba ngày ở bên ngoài.