Bóng người đó như sương như khói, mờ ảo khó mà thăm dò, khiến cho toàn bộ con thuyền nhỏ đều bị bao phủ trong sương mù.
“Tìm ta có chuyện gì?” Giọng nói trầm trầm khàn khàn truyền đến.
“Hôm trước ta tu hành đột nhiên khí cơ bộc phát. E là Yên Ba Vụ Ẩn thần thông sắp đột phá.” Trì Vãn Ngưng nói.
Yên Vũ lâu theo đạo ẩn nấp ngụy trang, tâm pháp vốn chứa tính chất ẩn giấu, có thể huyễn hóa ra đủ mọi hình dáng, thiên cơ bách biến, không như Thiên Cơ tâm pháp cần Ninh Dạ đi theo con đường Cực Đạo mới có thể che giấu.
Trì Vãn Ngưng tu luyện Yên Ba Vụ Ẩn thần thông còn là một đại thần thông của Yên Vũ lâu, sương khói mênh mông, ngàn vạn hình tượng, cực kỳ thần diệu. Nhưng chính vì vậy Hắc Bạch thần cung cũng có nghiên cứu đối với môn công pháp này.
Lúc bình thường, Yên Ba Vụ Ẩn thần thông cũng khó bị phát hiện, nhưng khi đột phá thì khí cơ sẽ biến hóa, lúc đó rất có thể Hắc Bạch thần cung sẽ phát hiện.
Hiển nhiên đối phương cũng ngạc nhiên: “Sao lại đột phá nhanh như vậy?”
Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Quãng thời gian trước Thanh Mộc ra ngoài vơ vét đại lượng tài nguyên, tất cả đều dùng lên người ta. Thái Ất Thần Thủy quyết và Yên Ba Vụ Ẩn thần thông có năng lực tương trợ phối hợp. Thái Ất Thần Thủy quyết tiến bộ cho nên Yên Ba Vụ Ẩn thần thông cũng tiến bộ.”
“Không được, bây giờ tuyệt đối không thể để Yên Ba Vụ Ẩn thần thông đột phá.” Đối phương cũng cuống lên.
“Thế nên ta mới tới tìm ngươi.” Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói.
Đối phương suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Muốn áp chế Yên Ba Vụ Ẩn thần thông thì cần có Ức Nguyên đan, ta sẽ nhanh chóng luyện một viên giúp ngươi.”
Phía nam Chấp Tử thành, có lẽ đây là nơi phồn hoa nhất Chấp Tử thành.
Khác với Thiên Tập phong, khu chợ ở đây đa số là tán tu, vì vậy nhưng thứ được buôn bán cũng cực kỳ quái dị, thứ gì cũng có.
Cửa hàng lớn nhất phía nam Chấp Tử thành tên là Tế An phường, chuyên tiêu thụ các đồ vật của tiên môn.
Cừu Bất Quân ngồi hút tẩu ở góc, trông như một ông lão nông thôn già nua, ngơ ngac nhìn mặt đất như đang đếm kiến, nhưng đôi tai lại lắng nghe tất cả mọi thứ xung quanh.
Buổi sáng không có mấy người, việc làm ăn của Tế An phường cũng không được tốt, đã hơn nửa ngày rồi mà chỉ có năm ba vị khách ra vào, phần lớn chỉ mua những vật dụng bình thường.
Nhưng Cừu Bất Quân nhanh chóng đợi được người mình đang chờ.
Một tiểu nha hoàn bước vào trong cửa hàng: “Chưởng quầy, chỗ ngươi có Vô Thiên thủy không?”
Vẻ mặt của Cừu Bất Quân vẫn không hề thay đổi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm xuống đất lại đột nhiên lóe sáng.
Đợi được rồi!
Muốn luyện Ức Nguyên đan thì không thể không có Vô Thiên thủy, còn Vô Thiên thủy không có nhiều công dụng, không mấy ai cần, vì thế cũng ít cửa hàng kinh doanh thứ này, dẫu có thì lượng hàng dự trữ cũng không nhiều.
Trước đó Cừu Bất Quân đã mua sạch Vô Thiên thủy ở hai cửa hàng khác, chỉ còn lại nơi này.
Lúc này chưởng quầy đã đáp: “Có, muốn mua mấy bình?”
“Một bình là đủ.” Nha hoàn đáp giòn giã.
Chưởng quầy đã đi lấy Vô Thiên thủy.
Cùng lúc, Cừu Bất Quân cũng đi tới, trong lòng bàn tay là một nắm Nguyệt Ảnh Hàn Sa.
Theo kế hoạch của Ninh Dạ, chỉ cần rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa lên người muốn Vô Thiên thủy, là coi như Cừu Bất Quân đã hoàn thành nhiệm vụ, Ninh Dạ có thể dùng Côn Lôn kính giám sát bất cứ ai.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh có một kẻ cưỡi ngựa lao vọt qua, suýt nữa va vào người Cừu Bất Quân, Cừu Bất Quân kinh hãi vô thức né tránh, sau đó là một loạt đòn roi không đầu không đuôi: “Đi đứng không có mắt à!”
Chính kẻ cưỡi ngựa kia đang cầm roi quất lấy quất để vào người Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân thầm phẫn nộ nhưng đang có nhiệm vụ, đành oán hận trừng mắt nhìn kẻ cưỡi ngựa. Hắn là một võ phu hùng tráng, thân thể như gấu, giọng nói như sấm, thấy Cừu Bất Quân trừng mắt nhìn mình lại giơ chân đá vào ngực ông: “Mẹ kiếp, dám trừng mắt với ông đây, ngươi chán sống rồi hả?”
Cú đá này với lực lượng cực lớn, Cừu Bất Quân cũng không tránh được bị đạp lảo đảo, đang thầm nổi nóng thì thấy cô gái kia đã cầm Vô Thiên thuỷ đi ra ngoài.
Chết tiệt!
Cừu Bất Quân không buồn quan tâm tới kẻ cưỡi ngựa kia nữa, quay đầu định đuổi theo.
Bàn tay của gã võ biền kia đã chộp từ sau tới: “Còn định chạy à?”
“Muốn chết à!” Cừu Bất Quân tức giận, trơ mắt nhìn cô gái kia đi khỏi, trong lòng lo lắng, đang định ra tay phế bỏ tên khốn kiếp này thì bên tai vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Đừng ra tay, người ở lại đây, tiếp tục chú ý xem còn ai khác đến mua không.”
Cừu Bất Quân nghe tiếng nói lập tức bình tĩnh lại, Nguyệt Ảnh Hàn Sa trong tay trực tiếp đổi hướng, hất lên người tên võ phu kia rồi cười bồi nói: “Lão già này sai rồi, lão xin lỗi ngài, xin đại nhân thứ lỗi.”