Tần Thì Nguyệt lại im lặng.
Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, đương nhiên cô ta không thể nói ta muốn ngươi đối phó với Vạn Hoa cốc.
Nhưng nếu đúng là Vạn Hoa cốc âm thầm xuất thủ, Tần Thì Nguyệt lại muốn kết quả này.
Không phải vì Giang Đại Chuy mà vì rất có thể Vạn Hoa cốc sẽ dốc toàn bộ lực lượng phá hoại. Một khi bọn họ đoạt được Ngọc Hoàng Cốt, vậy lần này Cực Chiến đạo có trao đổi thành công cũng chỉ làm lợi cho kẻ khác - Nguyên Cực Thần Quang chẳng có mấy tác dụng với bọn họ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Thì Nguyệt nói: “Đúng vậy, hung thủ là ai không quan trọng, nhưng không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới việc hợp tác được.”
Ninh Dạ hiểu ý của cô nàng, nói đầy ẩn ý: “Nhưng Yên Vũ lâu vừa bị trọng thương vì quý ngài, quý ngài cảm thấy họ có chấp nhận giao dịch nữa không?”
Tần Thì Nguyệt cười lạnh: “Yên Vũ lâu chủ động đưa tin cho ta chứng minh ít nhất chủ nhân ở nơi này vẫn có khuynh hướng nghị hòa. Hơn nữa người của ta chỉ bất cẩn tiết lộ ra Triệu Nhị Bảo thôi, nhưng chỉ mình Triệu Nhị Bảo chưa chắc đã biết nhiều chuyện của Yên Vũ lâu như vậy.”
Nói đoạn, cô nàng cho Ninh Dạ một ánh mắt kỳ quái.
Ninh Dạ hờ hững đáp lời: “Biết đâu Triệu Nhị Bảo có ý đồ khó lường gì đó? Đã thu thập rất nhiều chuyện liên quan tới Yên Vũ lâu từ trước rồi.”
“Biết đâu...” Tần Thì Nguyệt lặp lại: “Quá nhiều biết đâu... người thì đã chết, thành ra chuyện chẳng còn chứng cứ.”
Ninh Dạ cũng đáp lời: “Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải sống cho tốt.”
“Đúng vậy.” Tần Thì Nguyệt dừng bước: “Vậy ngươi có thể bảo đảm với ta, sẽ không có thêm bất cứ ai phá hoại lần hợp tác này không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì ta không thể đảm bảo được. Nhưng ta có thể hiểu Vạn Hoa cốc là đồng minh của Cực Chiến đạo, Cực Chiến đạo sẽ không tùy tiện từ bỏ đồng minh của mình vì một đợt hợp tác với Hắc Bạch thần cung. Bảo Tần đặc sứ đi đối phó với Vạn Hoa cốc cũng là làm khó đặc sứ.”
Tần Thì Nguyệt bèn nói: “Đồng minh dẫu sao cũng chỉ là đồng minh, người trong cùng một tông môn còn đấu đá lẫn nhau nữa là đồng minh? Nếu đúng là Vạn Hoa cốc ra tay với đồng minh của mình, vậy thật sự quá đáng, có phản kháng cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều chúng ta không tiện ra tay thôi.”
Ninh Dạ bèn cười đáp: “Hắc Bạch thần cung lại rất thích hợp. Ừm, xem ra ta không thể chỉ lợi dụng Vạn Hoa cốc đả kích Yên Vũ lâu được, còn phải làm ngược lại, bị Yên Vũ lâu lợi dụng một lượt, công kích Vạn Hoa cốc một chặp. Không sao, hai bên đều chui dưới cống ngầm, bắt ai cũng là lập công thôi!”
“Điều kiện là ngươi phải tìm ra được nhiều người như lúc trước.”
“Ta chỉ sợ mấy cô nàng ấy không có chí tiến thủ, không có nhiều người cho ta lập công thôi.” Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười: “Đúng rồi, chắc Tần đặc sứ biết tình hình Vạn Hoa cốc ở đây chứ?”
Tần Thì Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi đừng hòng kiếm được tin tức gì ở chỗ ta.”
“Vậy ta phải đến đâu moi tin?”
“Yên Vũ lâu!”
Vị Ương phủ.
Ninh Dạ ngồi trong động, đang tĩnh tọa.
Một làn gió ập tới, Trì Vãn Ngưng đã bồng bềnh lướt vào.
Vừa thấy Ninh Dạ, cô bèn cười nói: “Ô, vẫn còn luyện công à?”
Ninh Dạ không thể không ngừng tu luyện: “Gần đây bận bịu nhiều chuyện lặt vặt, có phần lỡ dở việc tu hành, mãi vẫn không tiến bộ thêm.”
Sau khi đạt tới cảnh giới Hoa Luân, cấp độ sinh mệnh thăng hoa, cánh cửa tu hành đột nhiên mở rộng.
Trước mặt Ninh Dạ như một con đường lớn khang trang - con đường đi về cực hạn này lớn hơn so với cảnh giới Tàng Tượng nhiều, uyên thâm hơn nhiều, có vô số ảo diệu cho y tìm kiếm.
Nhưng đáng tiếc Ninh Dạ chỉ tu luyện được mấy tháng, vừa thấy rõ một số phương hướng đã bị một loạt đại sự cuốn lấy, không dứt ra được.
“Chẳng phải chàng cũng kiếm được nhiều lợi lộc à?” Trì Vãn Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ.
“Trong cảnh giới Tàng Tượng, ta có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây, tăng cường thực lực bằng dược vật mà không lo căn cơ. Nhưng cảnh giới Hoa Luân lại không có nội tình trong quá khứ, mải mê dựa vảo ngoại vật dẫu sao cũng không phải đạo lý căn bản. Hơn nữa ta còn phải chế tạo thân thể cho Thiên Cơ nữa, nó đòi ta bao lâu rồi. Hai trăm vạn linh thạch đấy, đã đưa Tru Ma thứ rồi, còn thiếu mất tám mươi vạn.”
Trì Vãn Ngưng lườm y một cái: “Thôi đi, chàng tới Sương Nguyệt phường làm con rối chẳng phải là định quỵt nợ à? Nói đi, rốt cuộc chàng định làm thế nào? Chàng ra tay tàn nhẫn với Yên Vũ lâu như vậy, hôm qua bọn họ đã tới tìm ta, còn oán hận ta một hồi lâu. Chàng không sợ liên lụy tới ta à?”
Ninh Dạ cười nói: “Ta đâu có biết thân phận của nàng trong Yên Vũ lâu, công kích Yên Vũ lâu vốn là chức trách của ta, có liên quan gì tới nàng? Sao lại liên lụy tới nàng được? Chẳng lẽ bọn họ muốn nàng bộc lộ thân phận với ta à?”