Ninh Dạ nổi danh làm cho số người mời y đột nhiên hóa nhiều.
Những đệ tử đồng môn vốn chẳng coi y ra gì, bây giờ ai nấy đột nhiên hóa thành nhiệt tình, thỉnh thoảng lại có người kiếm cớ đến gặp Ninh Dạ, lôi kéo giao hảo với y. Trong thờigian ngắn căn phòng nhỏ đơn sơ của Ninh Dạ bỗng đông như trẩy hội.
Trì Vãn Ngưng cũng càng hứng thú với Ninh Dạ.
Vốn dĩ sự xuất hiện của Cừu Bất Quân khiến nghi ngờ của cô về Ninh Dạ giảm bớt. Nhưng trong vụ án ở Lao phủ, biểu hiện của Ninh Dạ lại khiến cô chú ý.
Trong lòng cô đang nghi hoặc, hứng thú về ‘cờ vây’ lại tăng thêm.
Hôm nay cũng như ngày thường, Trì Vãn Ngưng lại mời Ninh Dạ đến chơi cờ.
Trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng cầm quân đen đi trước, hạ cờ như bay. Kỹ thuật đánh cờ của cô đã tiến bộ thần tốc, đã đánh với Ninh Dạ tới mức có qua có lại, thời khắc này cô hạ một quân cờ xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ninh tuần tra viên, ngươi thấy ta đánh quân này thế nào?”
Ninh Dạ thưởng trà lắc đầu: “Nếu ngươi còn gọi ta là tuần tra viên, ta sẽ trở mặt với ngươi.”
Trì Vãn Ngưng không buồn để ý, đôi mắt mỹ miều híp lại, mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Không biết khi Ninh tuần tra viên trở mặt sẽ ra sao? Vãn Ngưng đang muốn thấy đây.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta không đánh được ngươi, cho dù trở mặt thì cùng lắm là bỏ cái mặt nạ này ra dọa ngươi một chút thôi.”
Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ: “Cái này đúng là trở mặt thật. Nhưng có một vấn đề, ta đang lấy làm lạ đây.”
“Ồ? Vấn đề gì?”
“Hôm đó Công Tôn Điệp bố trí cơ quan trong đường ngầm, dùng Hóa Cơ thủy làm hại ngươi. Nhưng Hóa Cơ thủy tuy độc nhưng dẫu sao cũng không trí mạng. Bố trí loại cơ quan không trí mạng này trong bẫy chẳng kỳ lạ quá à?”
Ninh Dạ trả lời: “Mục đích của cô ta không phải giết người mà là bỏ trốn. Cố ý làm người khác bị thương mới có thể giả trang thành đệ tử Hắc Bạch thần cung dẫn người bị thương đi khỏi, chuyện này hoàn toàn hợp tình hợp lý.”
“Nhưng không hợp với thủ đoạn của Ma môn.”
“Thủ đoạn của Ma môn ra sao?”
“Ra tay tàn nhẫn, động chút là giết người.”
“Xem ra khá giống gia sư.”
Trì Vãn Ngưng lại che miệng cười khẽ: “Dám to gan nói tới cả sư phụ, cẩn thận ta đi tố cáo với Trương Thất Sát.”
Ninh Dạ bèn cười đáp: “Thế thì chắc ta cũng phải đi tố cáo tiên tử rồi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vô số ẩn ý.
Đúng lúc này, tỳ nữ đến báo: “Lạc Cầu Chân cầu kiến”
“Lạc Cầu Chân? Hắn đến làm gì?” Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Ninh Dạ: “Cho hắn vào.”
Một lát sau, Lạc Cầu Chân đi vào Ngưng Tâm Tiểu Trúc.
Hắn đứng dưới thềm, chắp tay với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ: “Trì tiên tử, Ninh tuần tra viên.”
Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng còn đang chơi cờ, Ninh Dạ không để ý tới hắn, Lạc Cầu Chân thầm tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ thân phận của đối phương ngang ngửa với hắn, đúng là có thể không để ý đến hắn.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng nói: “Sao hôm nay Lạc chấp sự lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”
Lạc Cầu Chân cười nói: “Ta tới gặp Ninh tuần tra viên.”
Ninh Dạ không buồn quay đầu lại: “Có gì thì nói luôn đi.”
Lạc Cầu Chân nhướn mày: “Ninh tuần tra viên có vẻ rất có ý kiến với ta.”
Ninh Dạ tiện tay hạ cờ: “Từ sáng đến tối lúc nào ngươi cũng muốn bắt ta, ta không có ý kiến với ngươi mới là có vấn đề chứ?”
Lạc Cầu Chân cười nói: “Ninh tuần tra viên nói đúng lắm, trước đây Cầu Chân làm việc quá lỗ mãng, đã khiến Ninh tuần tra viên chịu oan, chẳng phải hôm nay ta tới nhận tội với ngươi à?”
“Nhận tội thế nào đây?” Ninh Dạ không buồn ngẩng đầu, tiếp tục nghiên cứu ván cờ.
“Tạo Hóa thủy thì sao?” Lạc Cầu Chân nói.
“Tạo Hóa thủy?” Nghe tới cái tên này, Trì Vãn Ngưng cũng kinh ngạc: “Đây là thần dược sinh cơ, chỉ có Ma môn và Vạn Hoa cốc mới có, khó mà kiếm được. Ngươi lấy đâu ra vậy?”
Lạc Cầu Chân mỉm cười: “Tại hạ là chấp sự của Giám Sát đường, hiểu rõ động tĩnh của các tiên môn như lòng bàn tay. Chỉ cần ta muốn, kiếm một bình Tạo Hóa thủy không phải chuyện khó khăn gì.”
“Nhưng phải trả giá không nhỏ đúng không?” Ninh Dạ vẫn nói với giọng lạnh tanh, không có chút vui mừng nào.
Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân thấy lạ, cho dù đang diễn thì ngươi cũng nên giả vờ vui vẻ mới đúng chứ?
Nhưng hắn vẫn nói: “Đúng là cần trả giá.”
Ninh Dạ bèn nói: “Thế ta có cần trả cái gì không?”
Lạc Cầu Chân không ngờ y lại đưa ra vấn đề này, lập tức đờ ra: “Ta không có ý định này.”