Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khởi bẩm sư huynh, vài ngày trước Giang Tiểu Niên luyện được một loại thuốc, nghe nói có thể giúp nam nhân trọng chấn hùng phong, đang rêu rao khắp núi. Nhưng sư huynh cũng biết mà, mọi người đều là nam nhân bình thường, có ai cần thứ này đâu. Không thì hắn đã rao tới ba ngày sao còn chưa bán được một bình, sắp thành chuyện cười đến nơi rồi.”

Doãn Thiên Chiếu vui mừng, bỏ lại hai người, tới thẳng đan phòng.

Đến đan phòng, chỉ thấy Giang Tiểu Niên đang ngồi chán chường ở đó.

Thằng nhóc này tuổi tác không lớn, nhìn vẻ ngoài thì mới chỉ mười tám mười chín tuổi, có gương mặt trẻ con trời sinh, đôi mắt lại khá có thần.

Doãn Thiên Chiếu trực tiếp nói: “Ngươi là Giang Tiểu Niên?”

Giang Tiểu Niên nhìn Doãn Thiên Chiếu, thấy hắn đeo mặt nạ nên hơi bất mãn: “Giấu đầu lòi đuôi, ngươi là ai?”

Doãn Thiên Chiếu không buồn trả lời, trực tiếp ném một tấm thẻ bài cho hắn.

Giang Tiểu Niên thấy vậy vội ngồi dậy: “Xin chào sư huynh.”

Doãn Thiên Chiếu không phí lời với hắn: “Ngươi chế được một loại thuốc có thể giúp nam nhân trọng chấn hùng phong?”

Nghe hắn nói như vậy, Giang Tiểu Niên đã hiểu, cười hì hì nói: “Ta đã nói vẫn có người cần mà. Nhưng thuốc này không chế luyện đâu đấy.”

“Bao nhiêu? Ta mua.”

Giang Tiểu Niên lắc đầu: “Ta không có sẵn hàng, cần ngươi cung cấp dược liệu, ta mới luyện thuốc được.”

“Dược liệu gì?”

“Đơn giản. Một viên quy yêu đan trăm năm trở lên, một cặp nhung hươu của Ngân Đỉnh lộc ba trăm năm, một bình nước dãi của Vân Trung hạc...” Giang Tiểu Niên thao thao bất tuyệt, liệt kê cả đống vật liệu.

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy cau mày, trong đó có vài thứ không đắt nhưng chẳng dễ kiếm.

Xem ra mình phải ra ngoài một phen.

“Được, ta đi kiếm dược liệu, ngươi chế thuốc giúp ta. Còn nữa, cái này là bằng hữu của ta cần, ngươi nhớ phải giữ bí mật.” Doãn Thiên Chiếu nói xong đã xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn đi khỏi, ánh mắt Giang Tiểu Niên lạnh đi,Trong lòng lẩm bẩm: Giả bộ gì chứ, rõ ràng là tự ngươi đang cần. Nhưng rốt cuộc tên này là ai mà khiến cho tông môn phải vận dụng quân cờ quan trọng như mình... chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này?

“Hắn đi rồi.”

Trong căn phòng của Ninh Dạ, Thiên Cơ vẫn luôn phụ trách giám sát trở về báo cáo.

Hắn ở đây, đương nhiên là chỉ Doãn Thiên Chiếu.

“Ai đi cùng hắn?”

“Không thấy, chỉ có một mình hắn.”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Tên Doãn Thiên Chiếu luôn rất cẩn thận. Hắn không thể đi một mình được, đặc biệt là trong tình hình hiện tại. Ngươi không thấy chứng tỏ người đang bảo vệ hắn không phải hạng xoàng, chắc là Minh Tứ Dã. Tới báo cho bọn Vương Sâm, e là lần này cần vị Chung thượng tiên kia ra tay rồi.”

“Rõ.” Thiên Cơ đã chìm xuống đất, biến mất không còn tăm hơi.

Thiên Cơ rời khỏi, Ninh Dạ đứng dậy ra ngoài phòng.

Giờ là lúc để mình lộ mặt trước công chúng.

Trong quá khứ mỗi lần ra tay, Ninh Dạ luôn ở gần đó, lần này rốt cuộc Ninh Dạ không cần tự mình ra tay nữa, cũng đã đến lúc tẩy rửa hiềm nghi cho bản thân.

Trong lúc đang nghĩ mình nên đi dạo ở đâu, một cô gái dung mạo thanh tú đã đi tới: “Xin chào Ninh công tử.”

“Là ngươi à, Bích Dao.” Ninh Dạ mỉ cười nói.

Bích Dao là tỳ nữ bên cạnh Trì Vãn Ngưng, cô ấy xuất hiện ở đây chứng tỏ Trì Vãn Ngưng có lời mời.

Nói cách khác, thân thể Trì Vãn Ngưng đã hoàn toàn bình phục.

Quả nhiên Bích Dao nói: “Ninh công tử, thương thế của chủ nhân ta đã khỏi hẳn, hôm nay chính thức mở hội trà, lệnh cho ta mời công tử đến.”

“Được!” Ninh Dạ lên tiếng trả lời.

——————————————

Ngưng Tâm Tiểu Trúc.

Trì Vãn Ngưng đang ngồi trong căn đình nhỏ tấu nhạc.

Lần này cô không chơi đàn cầm mà ôm một chiếc đàn tỳ bà, cánh tay thon gọn gảy nhẹ, từng tiếng nhạc huyền diệu sinh ra, lại có làn khói mờ ảo, huyễn hóa ra vô số cảnh tượng sinh linh giữa không trung, có tiên hạc ngâm nga, trăm hoa phủ xuống, còn có thiên hà hiển hiện, mưa bụi phất phới, thể hiện mọi thần vật, khiến Trì Vãn Ngưng chẳng khác nào tiên tử trong tranh vẽ.

Cách cô không xa, đám người Dương Tử Thu, hứa ngạn văn đang khoanh chân ngồi, nghe tiên âm, ngắm mỹ nữ, như si như say.

Ninh Dạ đi tới, Trì Vãn Ngưng đặt tỳ bà xuống mỉm cười với y: “Ngươi đến rồi.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt, bên bờ Thu Thủy, chuyện xưa đã hiện lên trong lòng.

Chỉ một cái nhìn này thôi mà Ninh Dạ cảm thấy mọi mưu mô tính toán đều tiêu tan trong đôi mắt như làn nước mùa thu đó, trong mắt chỉ còn người ấy.

Nhưng cuối cùng y vẫn tự chủ được, thi lễ với Trì Vãn Ngưng: “Xin chào Trì tiên tử.”

“Ngươi đâu cần khách khí với ta như vậy.” Trì Vãn Ngưng chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đây đi.”

Cô bảo Ninh Dạ ngồi bên cạnh mình.

Ngay cả Ninh Dạ cũng thấy ngạc nhiên.

Đám người Dương Tử Thu bên cạnh càng ngạc nhiên.

Tuy số lần Trì Vãn Ngưng mở hội khá nhiều nhưng cô chưa từng mời bất cứ ai ngồi bên cạnh mình. Đối với cô, khách chỉ là khách, chiếc ghế bên cạnh như vật trang chí, khiến cho rất nhiều người cho rằng chỉ có người thật sự lọt vào mắt xanh của Trì Vãn Ngưng, cũng là chân mệnh thiên tử trong tương lai của cô mới có tư cách ngồi vào nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK