Trong Túy Hương đình, Hứa Ngạn Văn còn đang trò chuyện với Trì Vãn Ngưng, suy nghĩ của Ninh Dạ đã trôi về puhơng xa.
Ngoài Tam Giang hồ là một loạt cung điện hùng vĩ.
Đó là nơi ở của các đại nhân vật trong Hắc Bạch thần cung.
Theo hiểu biết của Ninh Dạ, ít nhất có hai vị Lão Tổ và một vị Tứ Phương Kỳ Sứ của Hắc Bạch thần cung ở đó.
Hắc Bạch thần cung có Thập Nhị Thiên Cương, ngoại trừ Nhạc Tâm Thiện và Hắc Bạch điện chủ, còn lại chín người là Tứ Phương Kỳ Sứ và Ngũ Tổ, tất cả đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu.
Trong đó thân phận của Tứ Phương Kỳ Sứ cao hơn một chút.
Trong quần thể cung điện giữa Thiên Tú phong có ba đại điện, căn cứ theo địa vị cấp bậc, có lẽ địa điện chính giữa là của vị Tứ Phương Kỳ Sứ, đại điện hai bên trái phải có lẽ là của hai vị lão tổ.
Hai tòa đại điện này một cái màu xanh một cái màu sắc ánh sáng rực rỡ. Đại điện nhiều màu chắc là của Vạn Pháp Lão Tổ còn màu xanh là của Thanh Mộc Lão Tổ.
Nhưng đây chỉ là phán đoán theo lẽ thường, hiểu biết của Ninh Dạ về Thanh Mộc Lão Tổ chỉ có hạn, không khéo vị Lão Tổ này tên là Thanh Mộc nhưng lại thích màu sắc rực rỡ.
Bây giờ vấn đề là làm sao mới có thể tiếp cận hai đại điện kia?
Chỉ cần tới gần đó, mình có thể cảm nhận được tồn tại của mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói như từ trên trời vọng tới: “Ninh sư đệ... Ninh sư đệ...”
Hóa ra là Trì Vãn Ngưng đang gọi y.
Ninh Dạ khôi phục tinh thần ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt to xinh xắn của Trì Vãn Ngưng đang nhìn y: “Ninh sư đệ thấy Hứa sư huynh nói có đúng không?”
“Hả... Ngại quá.... hai vị vừa nói gì vậy, ta không để ý.” Ninh Dạ áy náy nói.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Hóa ra chúng ta nói chuyện ở đây nhưng tâm hồn của Ninh sư đệ đã treo ngược cành cây.”
Ninh Dạ vội vàng đáp: “Là lỗi của ta, xin hỏi vừa rồi hai vị đang trò chuyện gì vậy?”
Hứa Ngạn Văn bất mãn nói: “Ta và Văn Ngưng vừa nói tới đại thế của thiên hạ. Văn Ngưng nói gần đây ánh sao cùng ảm đạm, thiên cơ mờ mịt, ẩn hàm dị tượng, e là có sóng ngầm thay đổi. Ta lại cảm thấy đây là ảnh hưởng của Đoạt Thiên thuật, Cửu Tông thống trị thế giới đã lâu, sóng gió cũng chẳng dậy nổi.”
Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Đoạt Thiên Thuật?”
“Đúng rồi, sư đệ còn chưa biết đúng không? Một năm trước Thiên Cơ môn bị ma môn tiêu diệt, chưởng giáo Tân Nhiễm Tử chiến tử, trước khi chết đã sử dụng Đoạt Thiên thuật che giấu thiên cơ giúp ba môn hạ đệ tử trốn thoát, không cách nào truy tìm.” Hứa Ngạn Văn nói: “Đương nhiên việc này còn chưa đồn ra ngoài, ngươi không biết cũng không có gì lạ.”
Ninh Dạ rất bình tĩnh.
Y mỉm cười, gương mặt xấu xí hơi dữ tợn: “Hóa ra là vậy, chắc Trì tiên tử cũng biết, nếu trời sinh biến cố chắc cũng có nguyên do?”
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Đương nhiên rồi. Thiên địa thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều, thực ra trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt đã có manh mối, chỉ có điều dấu tích không hiện rõ, khó lòng phát hiện. Văn Ngưng thích tinh tượng học, cũng từng học qua, từng phát hiện một năm trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, cảnh tượng trên trời có dị sắc, chỉ tiếc là Tân Nhiễm Tử thi triển Dương Tử Thu, dị động này vừa hiện ra đã lập tức bị ẩn giấu, không cách nào quan sát. Nhưng cho dù không thể phán đoán từ thiên tượng nhưng có thể thấy một số vấn đề ở phương diện khác.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: "Xin tiên tử chỉ giáo."
Trì Vãn Ngưng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trường Thanh Cửu Tông, Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn, Mộc Khôi tông, Long Dương phủ, Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc, Thánh Vương các, Cực Chiến đạo. Mỗi phái chiếm cứ một châu, cũng vì vậy Cửu Tông chia ra ba thế lực, ba môn phái liên thủ. Bản phái kết đồng minh với Hạo Thiên môn ở Vân Châu, Thái Âm Môn ở Hàn Châu tạo. Thế nhưng thế cục ba liên minh ba môn phái này không cân đối, một khi tan vỡ sẽ tạo thành hỗn loạn. Hiện giờ hòa bình kéo dài đã lâu, sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ riêng Hắc Bạch thần cung gây đây đã liên tục có chuyện xảy ra, tuy không phải việc lớn nhưng có thể thấy thế của làn nước ngầm đang dần nổi dậy, cố gắng đục nước béo cò.”
Hứa Ngạn Văn xua tay liên tục: “Lời này của sư muội sai rồi, thế cục ba liên minh ba môn phái này tuy không cân đối nhưng cũng vì cái không cân đối này mà có thể ổn định. Bất cứ liên minh nào có hỗn chiến sẽ khiến phe thứ ba trở thành ngư ông đắc lợi. Mọi người đều hiểu đạo lý này nên đều mong người khác ra tay còn mình ngồi yên hưởng lợi. Tình hình như vậy rất khó thay đổi.”
Ngoài Tam Giang hồ là một loạt cung điện hùng vĩ.
Đó là nơi ở của các đại nhân vật trong Hắc Bạch thần cung.
Theo hiểu biết của Ninh Dạ, ít nhất có hai vị Lão Tổ và một vị Tứ Phương Kỳ Sứ của Hắc Bạch thần cung ở đó.
Hắc Bạch thần cung có Thập Nhị Thiên Cương, ngoại trừ Nhạc Tâm Thiện và Hắc Bạch điện chủ, còn lại chín người là Tứ Phương Kỳ Sứ và Ngũ Tổ, tất cả đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu.
Trong đó thân phận của Tứ Phương Kỳ Sứ cao hơn một chút.
Trong quần thể cung điện giữa Thiên Tú phong có ba đại điện, căn cứ theo địa vị cấp bậc, có lẽ địa điện chính giữa là của vị Tứ Phương Kỳ Sứ, đại điện hai bên trái phải có lẽ là của hai vị lão tổ.
Hai tòa đại điện này một cái màu xanh một cái màu sắc ánh sáng rực rỡ. Đại điện nhiều màu chắc là của Vạn Pháp Lão Tổ còn màu xanh là của Thanh Mộc Lão Tổ.
Nhưng đây chỉ là phán đoán theo lẽ thường, hiểu biết của Ninh Dạ về Thanh Mộc Lão Tổ chỉ có hạn, không khéo vị Lão Tổ này tên là Thanh Mộc nhưng lại thích màu sắc rực rỡ.
Bây giờ vấn đề là làm sao mới có thể tiếp cận hai đại điện kia?
Chỉ cần tới gần đó, mình có thể cảm nhận được tồn tại của mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói như từ trên trời vọng tới: “Ninh sư đệ... Ninh sư đệ...”
Hóa ra là Trì Vãn Ngưng đang gọi y.
Ninh Dạ khôi phục tinh thần ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt to xinh xắn của Trì Vãn Ngưng đang nhìn y: “Ninh sư đệ thấy Hứa sư huynh nói có đúng không?”
“Hả... Ngại quá.... hai vị vừa nói gì vậy, ta không để ý.” Ninh Dạ áy náy nói.
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Hóa ra chúng ta nói chuyện ở đây nhưng tâm hồn của Ninh sư đệ đã treo ngược cành cây.”
Ninh Dạ vội vàng đáp: “Là lỗi của ta, xin hỏi vừa rồi hai vị đang trò chuyện gì vậy?”
Hứa Ngạn Văn bất mãn nói: “Ta và Văn Ngưng vừa nói tới đại thế của thiên hạ. Văn Ngưng nói gần đây ánh sao cùng ảm đạm, thiên cơ mờ mịt, ẩn hàm dị tượng, e là có sóng ngầm thay đổi. Ta lại cảm thấy đây là ảnh hưởng của Đoạt Thiên thuật, Cửu Tông thống trị thế giới đã lâu, sóng gió cũng chẳng dậy nổi.”
Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Đoạt Thiên Thuật?”
“Đúng rồi, sư đệ còn chưa biết đúng không? Một năm trước Thiên Cơ môn bị ma môn tiêu diệt, chưởng giáo Tân Nhiễm Tử chiến tử, trước khi chết đã sử dụng Đoạt Thiên thuật che giấu thiên cơ giúp ba môn hạ đệ tử trốn thoát, không cách nào truy tìm.” Hứa Ngạn Văn nói: “Đương nhiên việc này còn chưa đồn ra ngoài, ngươi không biết cũng không có gì lạ.”
Ninh Dạ rất bình tĩnh.
Y mỉm cười, gương mặt xấu xí hơi dữ tợn: “Hóa ra là vậy, chắc Trì tiên tử cũng biết, nếu trời sinh biến cố chắc cũng có nguyên do?”
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Đương nhiên rồi. Thiên địa thay đổi không phải chuyện một sớm một chiều, thực ra trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt đã có manh mối, chỉ có điều dấu tích không hiện rõ, khó lòng phát hiện. Văn Ngưng thích tinh tượng học, cũng từng học qua, từng phát hiện một năm trước khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, cảnh tượng trên trời có dị sắc, chỉ tiếc là Tân Nhiễm Tử thi triển Dương Tử Thu, dị động này vừa hiện ra đã lập tức bị ẩn giấu, không cách nào quan sát. Nhưng cho dù không thể phán đoán từ thiên tượng nhưng có thể thấy một số vấn đề ở phương diện khác.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: "Xin tiên tử chỉ giáo."
Trì Vãn Ngưng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trường Thanh Cửu Tông, Hắc Bạch thần cung, Hạo Thiên môn, Thái Âm môn, Mộc Khôi tông, Long Dương phủ, Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc, Thánh Vương các, Cực Chiến đạo. Mỗi phái chiếm cứ một châu, cũng vì vậy Cửu Tông chia ra ba thế lực, ba môn phái liên thủ. Bản phái kết đồng minh với Hạo Thiên môn ở Vân Châu, Thái Âm Môn ở Hàn Châu tạo. Thế nhưng thế cục ba liên minh ba môn phái này không cân đối, một khi tan vỡ sẽ tạo thành hỗn loạn. Hiện giờ hòa bình kéo dài đã lâu, sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ riêng Hắc Bạch thần cung gây đây đã liên tục có chuyện xảy ra, tuy không phải việc lớn nhưng có thể thấy thế của làn nước ngầm đang dần nổi dậy, cố gắng đục nước béo cò.”
Hứa Ngạn Văn xua tay liên tục: “Lời này của sư muội sai rồi, thế cục ba liên minh ba môn phái này tuy không cân đối nhưng cũng vì cái không cân đối này mà có thể ổn định. Bất cứ liên minh nào có hỗn chiến sẽ khiến phe thứ ba trở thành ngư ông đắc lợi. Mọi người đều hiểu đạo lý này nên đều mong người khác ra tay còn mình ngồi yên hưởng lợi. Tình hình như vậy rất khó thay đổi.”