Chỉ thấy Ninh Dạ trở lại trong sân, ngồi xuống một chiếc bàn đá, nơi đó còn có trà do khách khứa gọi từ trước, Ninh Dạ chẳng ngại ngùng gì, tiện tay cầm chén lên tự rót rự uống.
Tú bà ổn định lại tâm thần, đã hiểu được đôi chút.
Bà ta trực tiếp đi tới trước mặt Ninh Dạ, ngồi xuống: “Đa tạ Ninh tuần tra viên giơ cao đánh khẽ, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có chút tâm ý nhỏ nhoi, sau này xin chuẩn bị hậu lễ cho tuần tra viên.”
Nói đoạn bà ta lấy từ trong áo ra một túi giới tử, đưa cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ mỉm cười nhận lấy nhìn qua. Ồ, phải tới ba mươi vạn linh thạch.
Chuyện này khiến Ninh Dạ đột nhiên nhớ tới chuyện ‘gõ ống trúc’ trong kiếp trước, nghe nói ba chữ ‘gõ ống trúc’ là do có viên quan tuần tra phát hiện hàng quý giấu trong ống trúc để buôn lậu, sau khi gõ nhẹ lên ống trúc vài cái, đối phương hiểu ý, hối lộ cả đống tiền, từ đó có biệt danh ‘gõ ống trúc’.
Bây giờ mình gõ tảng đá ở đây, không biết sau này mấy chuyện dọa dẫm bắt chẹt có được đặt là ‘gõ tảng đá’ không?
Đúng là khó nói.
Y không nghĩ tiếp, cẩn thận cất túi giới tử đi, miệng thì lạnh nhạt: “Các môn phái có cài người vào nhau tìm hiểu tin tức cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, thường thì chỉ cần không làm gì quá đáng, tông môn cũng có thể mắt nhắm mắt mở.”
Tú bà cười bồi: “Mấy năm nay Thiên Tú các tân tâm hầu hạ, đâu dám làm hại chư vị thượng sư.”
“Thế Giang Đại Chuy thì sao? Không liên quan gì tới các ngươi à?” Ninh Dạ hỏi.
Tú bà ngơ ngác: “Sao ngài lại nói vậy?”
Ninh Dạ cảm thụ tâm trạng, biết bà ta không nói dối.
Bà ta thật sự không biết chuyện Giang Đại Chuy.
Nhưng điều này không thể chứng minh chuyện Giang Đại Chuy không phải do Vạn Hoa cốc gây ra.
Yên Vũ lâu có rất nhiều cứ điểm trong Chấp Tử thành, Vạn Hoa cốc cũng không chỉ có một mình Thiên Tú các, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của Thiên Tú các là thu thập tin tức, thậm chí rất nhiều gián điệp không phải người trong giới tu hành, không phụ trách hành động cũng rất bình thường.
Sau khi xác nhận chuyện này, Ninh Dạ nói: “Ngươi nói không liên quan thì không liên quan vậy. Thật ra có rất nhiều chuyện trên thế gian này vốn chỉ do chức trách của mọi người mà thôi. Nếu ai cũng có thể yên phận người nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau thì thật tốt quá. Dù sao cũng có những thứ như cỏ dại trong đất, có diệt cũng chẳng hết, chẳng bằng quản lý cho tốt, chỉ cần không gây chuyện quá lớn, giọng khách át giọng chủ, cũng có thể mắt nhắm mắt mở.”
Tú bà vui mừng: “Đúng vậy đúng vậy!”
Ninh Dạ trầm mặt xuống: “Nhưng vấn đề là, lúc này đang là thời điểm rối ren, nếu bên trên đã ra lệnh thì có một số việc dẫu không muốn cũng phải làm. Đến lúc đó, ngươi nói xem nên làm sao mới phải?”
Tú bà vội vàng nói: “Đại nhân nói làm thế nào tốt thì cứ làm thế đó!”
Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu; “Tốt lắm. Ngươi là người thông minh, nói chuyện với ngươi ta cũng đỡ tốn sức. Chuyện hôm nay chỉ đến đó thôi, sau này nếu có chuyện gì, ngươi có thể đến báo với ta. Nếu có gì khó xử thì có thể bàn bạc rồi mới làm.”
Tú bà vui mừng: “Vâng, vâng!”
“Đúng rồi.” Ninh Dạ lại nói: “Ngươi có biết vì sao ta biết tin, vì sao ta nghi ngờ nơi này là cứ điểm bí mật của Vạn Hoa cốc không?”
Tú bà ngơ ngác, nhanh chóng phản ứng lại: “Yên Vũ lâu?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Gần đây Yên Vũ lâu bị ta đả kích nặng nề, ta rất muốn giáo huấn lũ khốn kiếp ấy tiếp, khổ nỗi những kẻ mà ta bắt ai cũng cực kỳ ngoan cố, khó mà kiếm được tin tức gì có giá trị.”
Tú bà mỉm cười: “Ai ui, vậy là ngài tìm đúng người rồi. Thiên Tú các có thể coi là nơi tin tức nhanh nhạy, không khéo lại giúp được tuần tra viên đấy.”
Nói đoạn nhanh chóng viết vài cái tên và địa chỉ giao cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ nhìn lướt qua, thỏa mãn nhận lấy rồi nói: “Không tệ. Nhưng mà này, ta đã đến đây chuyến này, đâu thể về tay không được, hơn nữa Yên Vũ lâu còn đứng ngoài nhìn đấy!”
Nghe y nói vậy, tú bà biết hôm nay không bỏ chút máu là không xong được.
Bà ta lại cắn răng viết thêm vài cái tên.
Ninh Dạ liếc mắt nhìn danh sách, điều thú vị là không ngờ Đinh Tiểu Hương cũng trong số đó.
Ninh Dạ mỉm cười thu hồi.
Làm xong việc này, Ninh Dạ đứng dậy rời khỏi.
Tú bà đột nhiên gọi với theo: “Ninh tuần tra viên!”
“Hả?” Ninh Dạ quay người lại nhìn bà ta.
Tú bà nói với giọng thê lương: “Bọn họ cũng là những người đáng thương, chỉ thu thập chút tin tức mà thôi, chưa từng làm tổn hại đến Hắc Bạch thần cung.”
Ninh Dạ hiểu ý: “Yên tâm, không làm khó họ đâu.”
Nói xong y trở về đại sảnh, ném danh sách cho thủ hạ: “Bắt hết những người trong sanh sách.”
“Thiên Tú các này...” Tu sĩ kia hỏi.
“Chuyện cá nhân, không liên quan tới Thiên Tú các.” Ninh Dạ trả lời.