Trong lòng y biết rõ nhưng ngoài miệng không nói.
Chỉ chốc lát sau, các tu sĩ đã tra xét xong xuôi, trở về báo cáo: “Khởi bẩm tuần tra viên, không phát hiện ra điều gì.”
Không ai phát hiện ra điều gì.
Tâm trạng của tú bà kia dần dần trấn tĩnh, cười lạnh nói: “Xem ra lần này tuần tra viên tới đây uổng công rồi.”
“Có uổng công hay không còn chưa nói chắc được. Đúng rồi, vẫn chưa biết nên xưng hô với mụ mụ ra sao?”
Tú bà kia trả lời: “Cứ gọi ta là Nguyệt tẩu thôi.”
“Nguyệt tẩu? Ngươi mà cũng là nguyệt tẩu à?” Ninh Dạ vừa cười vừa bước vào trong: “Nguyệt tẩu, theo ta vào trong. Những người khác canh gác ở đây.”
(Nguyệt tẩu: cách gọi thời xưa của người phục vụ sản phụ và trẻ sơ sinh.)
“Rõ!” Các tu sĩ đồng thanh.
Tú bà Nguyệt tẩu đi theo Ninh Dạ vào trong, vừa đi vừa nói: “Ninh tuần tra viên tới đây lần đầu à?”
“Ừ.”
“Sao ta cảm thấy tuần tra viên có vẻ rất quen thuộc với nơi này?”
Ninh Dạ nhìn xung quanh: “Ta đi tới đâu thì biết đến đó, quen chỗ nào mà quen.”
Nguyệt tẩu bèn che miệng cười: “Không biết vì sao nhìn thân hình Ninh tuần tra viên cứ quen quen thế nào ấy.”
Ninh Dạ lạnh nhạt đáp: “Thiên Tú các có bao nhiêu khách khứa, e là có nhìn ai cũng thấy như đã từng quen.”
Nguyệt tẩu vẫy tay sang bên cạnh, vài cô gái xinh đẹp đã bước tới, cất tiếng yêu kiều: “”Ninh tuần tra viên...”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta có đạo lữ rồi, không cần các ngươi ưu ái.”
Y vừa nói vừa đi thẳng qua mấy gian phòng, bề ngoài là đang kiểm tra nhưng thực chất là cảm nhận tâm trạng của tú bà.
Diện tích của Thiên Tú các rất lớn, đi suốt dọc đường nhưng không có phát hiện gì, tâm trạng của tú bà kia cũng dần dần ổn định trở lại.
Nhưng nếu nói nơi này không có bí mật gì, Ninh Dạ lại không tin.
Lúc này cảm nhận được tâm trạng bình tĩnh của tú bà, Ninh Dạ cũng thấy làm lạ.
Chắc chắn Thiên Tú các có bí mật, nhưng bọn chúng giấu ở đâu?
Lúc này y đi khắp phòng lớn phòng nhỏ, từ đầu đến cuối nội tâm của tú bà không hề dao động, Ninh Dạ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi suy nghĩ liêu còn chỗ nào mình chưa đi qua không?
Ánh mắt y đảo qua các nơi, gian nhà, gian đình, nhà thủy tạ, khuê phòng, không bỏ qua chỗ nào.
Đợi đã!
Ánh mắt của Ninh Dạ đột nhiên dừng lại tại một nơi.
Ngay lúc y dừng chân quan sát, tâm trạng của tú bà đột nhiên căng thẳng.
Cảm thụ được điều này, Ninh Dạ vui vẻ.
Nơi y đang nhìn là nơi mà người thường khó tìm kiếm nhất.
Tịnh phòng là chỉ nhà vệ sinh.
Ninh Dạ không ngờ Vạn Hoa cốc lại giấu bí mật trong tịnh phòng.
Nhưng nghĩ lại thì đây đúng là ý kiến hay, dù sao cũng chẳng có ai để ý tới nơi này!
Lúc này Ninh Dạ đi về phía tịnh phòng, tú bà kia thầm căng thẳng, bất giác lên tiếng: “Tuần tra viên, chỗ đó là tịnh phòng.”
“Ta biết, nãy uống hơi nhiều, đang buồn tiểu.” Ninh Dạ cười nói.
Nói đoạn, y đi tới cửa tịnh phòng, nhìn trái nhìn phải rồi đi chếch sang bên phải.
Tú bà vội vàng la lên: “Ai da, đó là bên nữ mà.”
Ninh Dạ cười nói: “Ta có tính hơi lạ, thích đi vệ sinh bên nữ đấy, đằng nào thì bây giờ bên trong cũng không có ai, đúng không?”
Nói xong đã cười ha hả đi vào.
Tú bà lo lắng mà chẳng có cách nào, lại thấy Ninh Dạ quay đầu nhìn mình, sắc mặt âm trầm: “Ngươi cũng vào đây.”
Nói xong đã bước vào.
Thiên Tú các có nhiều người, tịnh phòng cũng lớn.
Thời đại này xử lý tịnh phòng khá lạc hậu, đi vào chỉ ngửi thấy một mùi gay mũi.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, cứ thế bước từng bước một tới, mỗi bước đi đều khiến trong lòng tú bà giật thót.
Ngay lúc y đi quá nửa, trong lòng tú bà lại buông lỏng.
Ninh Dạ dừng chân, nhìn khắp nơi xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh.
Ngay thời điểm đó, tâm trạng tú bà căng thẳng tới cực điểm.
Nhìn tảng đá trên đỉnh đầu, Ninh Dạ mỉm cười: “Thời tiết không nóng, sao Nguyệt tẩu đổ mồ hôi dữ vậy?”
Tú bà sợ hãi lau trán: “Đâu có?”
Trên người Ninh Dạ đột nhiên bùng lên khí thế mãnh liệt, Hoa Luân bừng sáng sau đầu, vài luồng phù chú gia trì vào người, chỉ trong khoảnh khắc đã phòng ngự xong xuôi.
Tú bà đang chấn động trước hành động này của y, Ninh Dạ đã nói: “Xưa nay ta vẫn luôn cẩn thận, đắc tội với nhiều người mà, ai biết sẽ lúc nào sẽ gặp bất trắc?”
Sắc mặt tú bà rất khó coi: “Ninh tuần tra viên nói đùa rồi.”
Hai chân Ninh Dạ đã chậm từ từ rời khỏi mặt đất, bay lên tảng đá bên trên, gõ nhẹ vào nó vài cái.
Tảng đá phát ra tiếng ‘thùng thùng’ trống rỗng.
Tú bà như sắp ngã quỵ xuống.
Ninh Dạ đã trở lại mắt đất, tiện đó nói: “Xem ra không phát hiện ra điều gì rồi.”
Nói xong lại đi ra phía ngoài.
Thế này là sao?
Thay đổi đột ngột đó khiến tú bà kia cũng thấy kinh ngạc.