Ngược lại, Trương Liệt Cuồng ngạc nhiên với thủ đoạn tiết kiếm luồng kiếm ý này hơn - khi nghe Ninh Dạ kể mình dùng đời sau của Tử Lân giao để uy hiếp nó tự sát, Trương Liệt Cuồng chỉ thấy kinh ngạc, còn có thể làm như vậy à?
Thất Sát Thiên Đao cả đời này chỉ biết giết thẳng tới, có lúc nào cần phải uy hiếp?
Quả nhiên tên Ninh Dạ này không giống mình, phong cách hành xử càng âm độc hơn, tất cả đều nhằm mục đích tối đa hóa lợi ích, lúc trong chiến trường khảo sát biểu hiện của ngươi có vậy đâu?
Trương Liệt Cuồng không thích phong cách hành động của Ninh Dạ, nhưng lại thích kết quả này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mừng hay nên giận.
Đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề, thằng nhãi nhà ngươi đang ám chỉ ta có đúng không?
Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã không phải sư phụ ngươi nhưng hắn còn truyền cho ngươi một luồng Liệt Dương kiếm ý, giúp chiến lực của ngươi tăng cường trên diện rộng, còn ta lại chẳng cho ngươi cái gì?
Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, thấy ánh mắt y như cười mà không phải cười.
Trương Liệt Cuồng thầm tức giận: “Bây giờ ngươi rất khao khát được tăng cường sức mạnh?”
Ninh Dạ trả lời: “Thế giới đầy nguy hiểm, thời gian đâu chờ ta. Hành trình tới khu vực sông nước ở Tây hà này, nếu không nhờ đệ tử có đủ phù lục hộ thân, e là không cách nào trở về gắp sư tôn nữa. Chúng ta là đệ tử tiên môn, không thể đóng cửa ru rú trong nhà được, cái gọi là khổ tu thâm sơn cùng cốc ba mươi năm, một khi xuống núi vang danh thiên hạ, đó không phải con đường của chúng ta, càng không phải đường của Thất Sát đao.”
Nghe y nói câu này, Trương Liệt Cuồng hít một hơi dài: “Ngươi nói không sai, nếu ngươi đã quyết định như vậy, được thôi. Minh Tứ Dã đã cho ngươi Liệt Dương kiếm ý, sư phụ không thể hẹp hòi quá được. Lần này ngươi làm không tệ, sư phụ cho ngươi một phần thưởng.”
Nói xong y ấn nhẹ về phía mi tâm của Ninh Dạ, không ngờ lại là một luồng Thất Sát đao cương truyền vào mi tâm của Ninh Dạ.
Khác với Liệt Dương kiếm ý, Thất Sát đao cương của Trương Liệt Cuồng thích hợp với Ninh Dạ hơn hẳn, cũng mang lại cho y nhiều lợi ích hơn.
Sau khi cho Ninh Dạ thứ này, khí thế của Trương Liệt Cuồng cũng yếu đi một chút, hắn mắng: “Ngoan ngoãn hấp thu đi, đừng lãng phí tâm ý của ông đây. Mẹ nó, nếu sau này thằng nhãi nhà ngươi xuất thủ, đao đao đều là Liệt Hỏa chân cương, cái mặt già của ta biết giấu vào đâu?”
Lời cuối cùng lại nói rõ suy nghĩ trong lòng hắn, rõ ràng là không thể để kiếm đạo của Minh Tứ Dã vượt trên bản thân mình được.
Do tu luyện Thất Sát đạo, hoàn toàn không cần lý giải đao ý trong Thất Sát đao cương của Trương Liệt Cuồng, vì vậy chắc chắn Ninh Dạ sẽ trực tiếp hấp thu, để bản thân sử dụng.
Sau khi làm xong việc này, Trương Liệt Cuồng xua tay: “Được rồi, mau cút tới Tứ Phương điện đi. Lần này ngươi lập công, bên phía Tứ Phương điện cũng sẽ ban thưởng, không thể để bọn chúng bạc đãi ngươi được!”
“Vâng! Đa tạ sư phụ!” Ninh Dạ vui mừng nói.
Còn thứ gì khiến người ta vui vẻ hơn ban thưởng đây?
Tứ Phương điện.
Kim Chấn Lương nhìn Ninh Dạ: “Thằng nhóc, làm tốt lắm. Lần này nếu không có ngươi thì Thường cô nương đã gặp nguy hiểm rồi.”
Thực lực của Thường Vũ Yên không ra sao nhưng thân phận lại rất đặc biệt.
Nếu Thường Vũ Yên chết chắc chắn Tây Phong Tử sẽ nổi giận, ngay cả Kim Chấn Lương cũng gặp phiền toái.
Chính vì vậy, Kim Chấn Lương lại càng vừa mắt với Ninh Dạ hơn.
Lúc này hắn tiện tay lấy một cái thẻ ra ném cho Ninh Dạ: “Chuyện này ghi cho ngươi năm mươi công.”
Cống hiến của Hắc Bạch thần cung có tiêu chuẩn cơ bản là công.
Chuyện ở Cố gia vốn là một công, nhưng Ninh Dạ thể hiện xuất sắc, Kim Chấn Lương ghi cho y hai công. Tây Hà thủy yêu dính tới cấp bậc Hoa luân, khi tính công phải là hai chữ số, đặc biệt là còn dính tới loại nửa bước Vạn Pháp như Tử Lân giao, đáng lý phải là chín mươi công trở lên.
Nhưng do Liệt Dương Kiếm Quân ra tay, không thể tính tất cả công lao lên người Ninh Dạ, mặc dù thế, xét thấy y cứu Thường Vũ Yên, Kim Chấn Lương vẫn ghi cho y năm mươi công, cũng coi như ban thưởng rất hào phóng, tương đương với việc Ninh Dạ một mình giết chết một yêu vật Hoa Luân trung kỳ.
Công tích của Hắc Bạch thần cung có thể trực tiếp đổi các loại tài nguyên quý giá, có công tích này, hành động của Ninh Dạ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng còn chưa kết thúc.
Kim Chấn Lương lại vung tay tung một thứ ra, không ngờ lại là cây bút.
Kim Chấn Lương nói: “Nghe nói ngươi tu luyện phù đạo, lần này cứu được Vũ Yên cũng là vì dùng hết phù lục tích trữ, tiêu hao không nhỏ. Cái Bạch Chu phù bút này là Chưởng Bạch Sứ đại nhân ban xuống, là một pháp bảo chân chính, có phù bút này, tu vi phù lục của ngươi sẽ tăng lên một tầng.”
Ninh Dạ vui mừng: “Đa tạ đại nhân!”