“Thế còn tạm được.” Tên võ phu kia giơ chân đá văng Cừu Bất Quân rồi quay người lên ngựa bỏ đi.
Cừu Bất Quân nhìn võ phu kia đi khỏi, ánh mắt hiện vẻ ngờ vực.
Sau khi nổi nóng, Cừu Bất Quân tỉnh táo lại, đã ý thức được có vấn đề.
Nơi này là Chấp Tử thành, dưới chân Hắc Bạch thần cung, vốn là đất ngọa hổ tàng long!
Từ bao giờ mà một tên võ phu dám kiêu căng như vậy?
Hắn đang nhắm vào mình?
Hay hắn có lai lịch lớn?
Cừu Bất Quân không tìm được đáp án, cũng không đợi được Ninh Dạ trả lời, vì Ninh Dạ đã đi theo.
Nha hoàn đi xuyên qua đám đông, qua hết phố lớn lại ngõ nhỏ.
Ninh Dạ theo sát phía sau, đồng thời suy nghĩ tất cả những chuyện phát sinh rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý.
Khác với bát đại tiên môn còn lại, Yên Vũ lâu là kẻ am hiểu bố trí gián điệp nhất.
Nếu bàn về chiến tranh gián điệp giữa các tiên môn, Yên Vũ lâu thật sự là lão tổ tông.
Chuyện này khiến Yên Vũ lâu trở thành môn phái có tin tức nhanh nhạy nhất trong Cửu Đại Tiên Môn.
Đừng nhìn mấy năm qua Ninh Dạ gây ra không ít phiền toái cho Hắc Bạch thần cung, thật ra Yên Vũ lâu cũng dính tới không ít chuyện.
Chỉ riêng chuyện ám sát mà Ninh Dạ biết, trong ba năm vừa qua đã xảy ra sáu vụ - Yên Vũ lâu có bộ phận chuyên ám sát, khởi nguồn phần lớn thu nhập của bọn họ là đủ loại hoạt động ám sát, có thể nói là tổ chức sát thủ mạnh mẽ nhất Trường Thanh giới.
Cái tên ‘Yên Vũ lâu’ cũng là vì vậy, làm mưa làm gió, như khói như mây, có mặt ở khắp nơi, khó lòng nắm bắt.
Chính vì vậy phương diện phản gián phản truy tung của Yên Vũ lâu, không tính kiếp trước của Ninh Dạ, ít nhất cũng xuất sắc nhất trong số các đại tiên môn hiện nay.
Nếu nói chuyện vừa rồi là Yên Vũ lâu cố tình gây ra, cũng hoàn toàn hợp lý.
Có điều vẫn có điểm không hợp lý - nếu võ sĩ cưỡi ngựa kia là do Yên Vũ lâu sắp xếp thì thủ đoạn quá thô kệch. Trừ phi bọn họ biết trước thân phận của Cừu Bất Quân, không thì làm sao nhắm vào ông như vậy được.
Nhưng nếu không phải thì...
Không đúng!
Ninh Dạ đột nhiên ý thức được điều gì.
Nếu võ sĩ kia chỉ là trùng hợp thì rất có thể Yên Vũ lâu còn bố trí khác.
Lúc này Ninh Dạ đã đến bên cạnh nha hoàn kia, chỉ cần một chốc thôi là có thể vẩy Nguyệt Ảnh Hàn Sa sang.
Nhưng Ninh Dạ đảo mắt xung quanh, bỗng có cảm giác mơ hồ như đang bị thăm dò.
Không khác gì có gai sau lưng.
Ninh Dạ nắm chặt tay, cuối cùng bàn tay nắm Nguyệt Ảnh Hàn Sa vẫn không tung ra, cứ thế bước qua bên cạnh nha hoàn kia, đi về phía trước, trực tiếp đi vào góc bên cạnh nói: “Thiên Cơ, báo cho Tiêu Tiêu, chuẩn bị ở giao lộ phía trước.”
“Đã hiểu.” Ninh Dạ chìm xuống đất, biến mất không còn tung tích.
Nha hoàn kia vẫn đi trên đường, có vẻ hoàn toàn không hề cảnh giác.
Ngay lúc này, một cô gái áo xanh đi từ đằng trước tới, tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, ngay khoảnh khắc đi qua nha hoàn, cô gái áo xanh chếch sang bên cạnh một chút, va vào nha hoàn một cái.
Nha hoàn kia kêu ‘ai da’ một tiếng, cô gái áo xanh vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Ngươi không sao chứ?”
Nha hoàn liếc mắt nhìn Vô Thiên thủy trong tay, may mà không rơi, cô nàng trừng mắt với cô gái áo xanh: “Đi đứng cẩn thận một chút.”
Nói xong lập tức bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nha hoàn, cô gái áo xanh mỉm cười, tiếp tục đi, lúc qua bên cạnh Ninh Dạ, cô gái hạ giọng nói: “Thả xong rồi.”
Ninh Dạ gật đầu, đã tự tìm một quán rượu ngồi xuống, tùy tiện gọi hai món ăn sáng, tâm thần tiến vào Thiên Cơ điện.
Hình ảnh hiện lên trong Côn Lôn kính, nha hoàn kia đi thẳng một mạch tới một căn nhà.
Trong nhà là một nam tử áo xám, không thấy rõ gương mặt.
Nha hoàn kia đưa Vô Thiên thủy sang: “Mua được rồi.”
Nam tử áo xám kia cầm Vô Thiên thủy đi khỏi.
Mẹ nó!
Ninh Dạ nổi giận.
Đám Yên Vũ lâu này rõ là cẩn thận.
Manh mối vừa tìm được đã đứt đoạn.
Ninh Dạ biết không thể chờ thêm được, lập tức lao ra khỏi quán rượu truyền âm: “Thiên Cơ, thay đổi mục tiêu, tìm một nam tử áo xám cao khoảng sáu thước bẩy tấc, đi giày mây, đi ra từ số bốn mươi hai phố Đại Danh tới phía tây, ngươi tìm ra hắn trước đã.”
“Nhưng ta không có Nguyệt Ảnh Hàn Sa.” Thiên Cơ vừa truyền tin cho Chấp Tử thành xong, lúc này không ở bên cạnh Ninh Dạ.
“Cứ theo dõi hắn đã rồi tính.” Ninh Dạ vội vàng đi về hướng tây.
Vừa đi được vài bước lại thấy nha hoàn kia ra khỏi căn nhà số bốn mươi hai, cúi đầu, dáng vẻ vội vã.
Thấy nha hoàn kia, trong lòng Ninh Dạ hơi động.
Không đúng!
Ninh Dạ để ý thấy vẫn là nha hoàn kia nhưng đã thay quần áo, mặc trang phục phụ nữ nông thôn.
Hả?
Trong lòng Ninh Dạ hơi ngạc nhiên, đột nhiên ý thức được điều gì, chuyển hướng về phía nha hoàn.
Thấy cô gái kia đi chưa được bao xa đã lại quay về khu chợ ở phía nam thành, vào một cửa hàng khác.
Hóa ra cứ điểm của bọn họ vốn ở đây, lúc trước chỉ đi vòng vo.
Lúc này, Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên trên có đề ba chữ lớn: “Sương Nguyệt phường.”