Một năm vừa qua, thứ Ninh Dạ học được nhiều nhất là sau mỗi lần hành động đều phải tìm sẵn một hình nhân thế mạng.
Lúc này ba người tiếp tục phi hành, nhanh chóng tới Lâm Giang huyện.
Chỉ thấy trong huyện đổ nát, nơi nào cũng có dấu vết bị nước lũ nhấn chìm.
Rốt cuộc Thường Vũ Yên không phải hoàn toàn không có lương tâm, chứng kiến cảnh tượng này không khỏi cả giận nói: “Thủy yêu hại người tới mức này cơ à. Sư huynh, chúng ta mau mau tìm ra rồi giết chết nó đi.”
“Đúng vậy, giết yêu đoạt bảo là chuyện tất yếu trên con đường tu hành của chúng ta.” Lý Vân Kim cũng coi là đương nhiên.
Hắn lập tức lấy một tấm kính ngọc ra, ném lên không trung.
Chỉ thấy tấm kính ngọc xoay tròn trên không, bắn một luồng sáng vào trong nước, vậy là nước sông đột nhiên dâng trào, tạo thành cơn sóng lớn. Rõ ràng chỉ là con sông nhỏ nhưng khí thế lại như che phủ bầu trời, lấn qua bờ sông ập tới. Cũng may lâu rồi không có ai ở cạnh bờ sông, không cần lo sẽ làm người vô tội bị thương.
Theo nước sông cuốn lên, một con ba ba đầu bạc nổi lên mặt nước, đạp lên làn sóng, ngước nhìn bầu trời, phát ra tiếng cười kỳ quái: “Hóa ra là tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, quả nhiên các ngươi đã tới.”
“Đã biết chúng ta sắp tới mà còn dám ở lại nơi đây?” Lý Vân Kim quát lớn.
Con ba ba cười lạnh nói: “Thiên hạ tuy lớn nhưng có chỗ nào cho yêu tộc chúng ta đi?”
Nghe nói như vậy, Ninh Dạ không khỏi nhíu mày: “Nếu đã biết vậy, cần gì phải nổi sóng làm hại nhân gian?”
Con ba ba cười lớn: “Làm hại nhân gian? Đúng là nực cười, các ngươi tưởng những thứ trên bờ là do ta gây ra chắc?”
“Không phải à?” Ba người đều ngạc nhiên.
Con ba ba khinh thường nói: “Tuy lão ba ba ta đây là yêu nhưng chưa từng ăn người. Chẳng qua thân là yêu tộc, từ nhỏ đã bị tu tiên giả săn bắt. Sau khi lão ba ba ta lộ diện, có lần nào thiếu tu sĩ tới săn yêu? Cảnh tượng thê thảm mà các ngươi chứng kiến chẳng liên quan gì tới lão ba ba ta, đây là hậu quả mà những tu sĩ tới vây bắt bản yêu tạo thành. À, nói lại thì chẳng phải bây giờ các ngươi cũng làm vậy à?”
Nghe nó nói câu này, Ninh Dạ và Thường Vũ Yên không biết phải nói gì.
Lý Vân Kim lại cười gằn nói: “Đã là yêu tộc thì phải diệt trừ, lấy đâu ra lắm lời linh tinh như vậy!”
Nói xong đã giơ ngón tay chỉ một cái, một thanh phi kiếm xé gió bay ra, chém về phía con ba ba kia.
Con ba ba thở dài: “Tuy ta không có ý hại người nhưng người cũng chết vì ta. Ta cũng đã chuẩn bị, chỉ cần có bản lĩnh, có lấy mạng của ta cũng chẳng sao.”
Khi đang lên tiếng, nó đã phun một ngụm khí lên bầu trời, một cột sáng trắng toát phóng thẳng lên đỡ lấy phi kiếm kia, khiến phi kiếm kia không ngừng chuyển động trên không trung nhưng lại không thể rơi xuống.
Lý Vân Kim cười gằn nói: “Cũng có chút thủ đoạn đấy, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải người của Hắc Bạch thần cung!”
Nói đoạn, hắn ấn xuống dưới một cái, hai luồng khí một đen một trắng cùng hiện lên, cuộn tròn kết hợp với nhau, như hai con rắn lớn một trắng một đen cắn về phía dưới.
Lưỡng Nghi Chân Cương, đây là đạo tu hành cơ bản của Hắc Bạch thần cung, hầu hết các đệ tử Hắc Bạch thần cung đều tu luyện đạo này, chỉ có điều những người khác nhau sẽ có lựa chọn khác biệt.
Sư phụ của Lý Vân Kim là Vạn Xà Nhân Ma, thật ra hắn là con riêng của Vạn Xà, giỏi nhất là điều khiển rắn. Hắn sử dụng Lưỡng Nghi linh hoạt như rắn, còn có năng lực biến hóa hư thực.
Theo lý mà nói thì từ thủ đoạn này có thể thấy khác biệt giữa hắn và Doãn Thiên Chiếu, nhưng Thường Vũ Yên lại chẳng phải người biết suy nghĩ, lại không tập trung vào việc tu tiên. Theo cô nàng suy nghĩ, thời gian vừa qua Doãn Thiên Chiếu có học được thủ đoạn gì mới mà mình không biết cũng là bình thường, vì vậy chỉ vỗ tay khen hay, không hề nghi ngờ.
Lúc này con rắn lưỡng nghi cắn xuống, con ba ba kia biết sự lợi hại, vung cả bốn trảo lên, sóng lớn ập tới, hóa thành một bàn tay lớn đại chiến với con rắn lưỡng nghi, chỉ thấy trời đất sóng nổi mây vần, tạo thành từng đợt sóng kinh thiên.
Sau khi đạt tới cảnh giới Hoa Luân có thể điều khiển lực lượng thiên địa, cảnh tượng khi chiến đấu cực kỳ kinh khủng.
Thực lực của Lý Vân Kim không phải quá mạnh nhưng pham vị mười dặm đều bị bao phủ trong pháp thuật của hắn.
Thực lực của con ba ba kia cũng không yếu, nó giết vài tu sĩ, cũng học được một số thứ, lại chiếm địa lợi, không ngừng điều khiển làn nước chống cự. Trong thời gian ngắn Lý Vân Kim cũng không thể làm gì được nó.