“Á a a! Sư đệ, ta không chịu nổi nữa đâu!”
“Cho ta chết đi!”
“Chịu đựng, không được từ bỏ.”
“Không! Không!”
Tân Tiểu Diệp kêu gào đau đớn, muốn xông ra khỏi đống lửa nhưng nghênh đón cô lại là đòn đánh vô tình của Ninh Dạ, cưỡng ép ấn cô về đống lửa. Cô giãy dụa, kêu khóc, cầu xin, Ninh Dạ vẫn như kẻ vô tình nhất trong thiên hạ, trơ mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của cô biến dạng trong ngọn lửa, hóa thành hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ...
“Á!”
Ninh Dạ hét lớn ngồi bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đang trong một gian phòng nhỏ.
Hóa ra chỉ là giấc mơ.
Nửa đêm mộng về, nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra trong khu rừng, ngay chính bản thân Ninh Dạ cũng không rét mà run.
Trong một thời gian rất dài, Ninh Dạ luôn cảm thấy bản thân mình không phải kẻ tâm địa độc ác, nếu trước khi Thiên Cơ môn bị diệt có người nói với y, y sẽ đốt lửa tự thiêu, thay cơ đổi cốt, chắc chắn y sẽ không tin.
Nhưng khi thời khắc phải lựa chọn đến, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra lực lượng của thù hận có thể mạnh mẽ đến vậy, mạnh đến mức một người vượt qua cực hạn, làm ra chuyện mà trong quá khứ hắn không thể làm nổi.
Y lau mồ hôi trên trán, cảm nhận hơi lạnh của màn đêm rồi khoác một chiếc áo vào, bước ra khỏi gian nhà..
Bên ngoài là ánh sao đầy trời, chiếu xuống người y, từng ánh sao lấp lánh soi rọi gương mặt pha trộn trắng đen của Ninh Dạ, lúc sáng lúc tối.
Việc kiểm nghiệm thất bại nên trong thời gian ngắn Lạc Cầu Chân không có thêm bất cứ hành động gì, cũng giúp cho Ninh Dạ có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy.
Nắm lấy khe hở hiếm có này, Ninh Dạ rất nỗ lực chăm chỉ tu hành, chuyện này cũng là bị Lạc Cầu Chân ép - bởi hắn không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn chỉ có thể âm thầm hành động, không thể chọc tới bất cứ mục tiêu nào có thực lực. Cứ nhìn hắn không dám hỏi đám người Trì Vãn Ngưng, Dương Tử Thu là biết.
Nếu ngươi đã ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, vậy ta đành phải tăng cường bản thân lên thôi.
Đã có đan dược Hiên Mộc Lang và Vương Sâm cung cấp, tốc độ tiến bộ của y cực kỳ nhanh chóng, rốt cuộc trước khi kỳ hạn một năm kết thúc cũng thăng cấp lên tầng thứ tư, ngay cả tâm pháp Thiên Cơ cũng được tu luyện trở lại, chỉ có điều tiến độ chậm hơn tâm pháp Hắc Bạch thần cung nhiều.
Ngày y thăng cấp, Trương Liệt Cuồng đến quan sát Ninh Dạ một hồi, kiểm tra tu vi của y xong bỏ lại một câu “đừng lười biếng” rồi cứ thế bỏ đi, đúng là vô trách nhiệm tới cực hạn. Còn chuyện mà Trương Liệt Cuồng từng nói, thử thách lòng trung thành của Ninh Dạ trong vòng một năm, e là chính hắn cũng quên rồi.
Ninh Dạ lại cực kỳ hoan nghênh chuyện này.
Y hiểu rất rõ tâm tính của Trương Liệt Cuồng, Trương Liệt Cuồng không khác gì đại đa số tu tiên giả, một lòng cầu tiên đạo, chỉ quan tâm tới thực lực.
Có tính toán ra sao cũng không đau đớn, không thực tế bằng thực lực áp đảo.
Về bản chất, chuyện này không sai.
Nếu chênh lệch thực lực giữa Ninh Dạ và Hắc Bạch thần cung không lớn tới như trời với vực, sao y không hy vọng có thực lực áp đảo?
Cái gọi là mưu tính, diệu kế dẫu sao cũng chỉ là biểu hiện của thực lực không đủ.
Cũng chính vì vậy, rất dễ đoán được suy nghĩ của Trương Liệt Cuồng, trong mắt hắn, lên tới tầng thứ tư trong vòng một năm chính là trung thành.
Tuy không thuyết phục nhưng lại là thực tế.
Thời gian khảo sát một năm đã qua, Ninh Dạ đã xem như đệ tử chính thức của Trương Liệt Cuồng. Theo lý mà nói Ninh Dạ có thể lựa chọn tu luyện thêm một môn pháp thuật, nhưng bây giờ Ninh Dạ đang tập trung tu luyện Thất Sát đao, tạm thời không vội chọn tu luyện pháp thuật phụ trợ.
Hôm nay Ninh Dạ đang tu hành, y múa một cành liễu, tuy cành liễu rất nhẹ nhưng Ninh Dạ vẫn múa ra từng quầng sáng lạnh lẽo sắc bén, cứ như thứ y đang nắm không phải cành liễu mà là lưỡi đao.
Đột nhiên bên ngoài có động tĩnh lạ, Ninh Dạ vung tay một cái, cành liễu bắn tới.
Hứa Ngạn Văn cúi đầu, cành liễu đã lướt sát qua đầu của hắn.
“Ô! Ra tay tàn nhẫn nhỉ!” Hứa Ngạn Văn sờ nhẹ lên đầu, lòng còn hơi kinh hãi: “Vừa tới tìm ngươi, ngươi đã tặng quà gặp mặt thế à?”
“Sao lại là ngươi? Có chuyện gì?”
“Này, ta tới tìm ngươi còn có chuyện gì nữa?” Hứa Ngạn Văn cười nói.
Đương nhiên lại là tới dự hội trà của Trì Vãn Ngưng.
Sau chuyện Thanh Mộc điện, đã rất lâu rồi Trì Vãn Ngưng không mở hội trà.
Có lẽ chuyện lần đó khiến cho trong lòng Trì Vãn Ngưng còn sợ hãi, không biết mục đích của đối phương, trong lòng lại có suy nghĩ khác, đương nhiên không dám khinh suất.
Nhưng cô nàng không muốn mở hội nhưng những người theo đuổi lại cực kỳ nhiệt tình, cứ ba đến năm ngày lại yêu cầu một lần, bốn năm ngày lại mời một lượt. Sau thời gian dài, Trì Vãn Ngưng thấy không có chuyện gì xảy ra, trong lòng buông lỏng, bèn đồng ý.
“Cho ta chết đi!”
“Chịu đựng, không được từ bỏ.”
“Không! Không!”
Tân Tiểu Diệp kêu gào đau đớn, muốn xông ra khỏi đống lửa nhưng nghênh đón cô lại là đòn đánh vô tình của Ninh Dạ, cưỡng ép ấn cô về đống lửa. Cô giãy dụa, kêu khóc, cầu xin, Ninh Dạ vẫn như kẻ vô tình nhất trong thiên hạ, trơ mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của cô biến dạng trong ngọn lửa, hóa thành hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ...
“Á!”
Ninh Dạ hét lớn ngồi bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện bản thân đang trong một gian phòng nhỏ.
Hóa ra chỉ là giấc mơ.
Nửa đêm mộng về, nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra trong khu rừng, ngay chính bản thân Ninh Dạ cũng không rét mà run.
Trong một thời gian rất dài, Ninh Dạ luôn cảm thấy bản thân mình không phải kẻ tâm địa độc ác, nếu trước khi Thiên Cơ môn bị diệt có người nói với y, y sẽ đốt lửa tự thiêu, thay cơ đổi cốt, chắc chắn y sẽ không tin.
Nhưng khi thời khắc phải lựa chọn đến, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra lực lượng của thù hận có thể mạnh mẽ đến vậy, mạnh đến mức một người vượt qua cực hạn, làm ra chuyện mà trong quá khứ hắn không thể làm nổi.
Y lau mồ hôi trên trán, cảm nhận hơi lạnh của màn đêm rồi khoác một chiếc áo vào, bước ra khỏi gian nhà..
Bên ngoài là ánh sao đầy trời, chiếu xuống người y, từng ánh sao lấp lánh soi rọi gương mặt pha trộn trắng đen của Ninh Dạ, lúc sáng lúc tối.
Việc kiểm nghiệm thất bại nên trong thời gian ngắn Lạc Cầu Chân không có thêm bất cứ hành động gì, cũng giúp cho Ninh Dạ có thời gian nhàn rỗi hiếm thấy.
Nắm lấy khe hở hiếm có này, Ninh Dạ rất nỗ lực chăm chỉ tu hành, chuyện này cũng là bị Lạc Cầu Chân ép - bởi hắn không được Hắc Bạch thần cung ủng hộ, vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn chỉ có thể âm thầm hành động, không thể chọc tới bất cứ mục tiêu nào có thực lực. Cứ nhìn hắn không dám hỏi đám người Trì Vãn Ngưng, Dương Tử Thu là biết.
Nếu ngươi đã ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, vậy ta đành phải tăng cường bản thân lên thôi.
Đã có đan dược Hiên Mộc Lang và Vương Sâm cung cấp, tốc độ tiến bộ của y cực kỳ nhanh chóng, rốt cuộc trước khi kỳ hạn một năm kết thúc cũng thăng cấp lên tầng thứ tư, ngay cả tâm pháp Thiên Cơ cũng được tu luyện trở lại, chỉ có điều tiến độ chậm hơn tâm pháp Hắc Bạch thần cung nhiều.
Ngày y thăng cấp, Trương Liệt Cuồng đến quan sát Ninh Dạ một hồi, kiểm tra tu vi của y xong bỏ lại một câu “đừng lười biếng” rồi cứ thế bỏ đi, đúng là vô trách nhiệm tới cực hạn. Còn chuyện mà Trương Liệt Cuồng từng nói, thử thách lòng trung thành của Ninh Dạ trong vòng một năm, e là chính hắn cũng quên rồi.
Ninh Dạ lại cực kỳ hoan nghênh chuyện này.
Y hiểu rất rõ tâm tính của Trương Liệt Cuồng, Trương Liệt Cuồng không khác gì đại đa số tu tiên giả, một lòng cầu tiên đạo, chỉ quan tâm tới thực lực.
Có tính toán ra sao cũng không đau đớn, không thực tế bằng thực lực áp đảo.
Về bản chất, chuyện này không sai.
Nếu chênh lệch thực lực giữa Ninh Dạ và Hắc Bạch thần cung không lớn tới như trời với vực, sao y không hy vọng có thực lực áp đảo?
Cái gọi là mưu tính, diệu kế dẫu sao cũng chỉ là biểu hiện của thực lực không đủ.
Cũng chính vì vậy, rất dễ đoán được suy nghĩ của Trương Liệt Cuồng, trong mắt hắn, lên tới tầng thứ tư trong vòng một năm chính là trung thành.
Tuy không thuyết phục nhưng lại là thực tế.
Thời gian khảo sát một năm đã qua, Ninh Dạ đã xem như đệ tử chính thức của Trương Liệt Cuồng. Theo lý mà nói Ninh Dạ có thể lựa chọn tu luyện thêm một môn pháp thuật, nhưng bây giờ Ninh Dạ đang tập trung tu luyện Thất Sát đao, tạm thời không vội chọn tu luyện pháp thuật phụ trợ.
Hôm nay Ninh Dạ đang tu hành, y múa một cành liễu, tuy cành liễu rất nhẹ nhưng Ninh Dạ vẫn múa ra từng quầng sáng lạnh lẽo sắc bén, cứ như thứ y đang nắm không phải cành liễu mà là lưỡi đao.
Đột nhiên bên ngoài có động tĩnh lạ, Ninh Dạ vung tay một cái, cành liễu bắn tới.
Hứa Ngạn Văn cúi đầu, cành liễu đã lướt sát qua đầu của hắn.
“Ô! Ra tay tàn nhẫn nhỉ!” Hứa Ngạn Văn sờ nhẹ lên đầu, lòng còn hơi kinh hãi: “Vừa tới tìm ngươi, ngươi đã tặng quà gặp mặt thế à?”
“Sao lại là ngươi? Có chuyện gì?”
“Này, ta tới tìm ngươi còn có chuyện gì nữa?” Hứa Ngạn Văn cười nói.
Đương nhiên lại là tới dự hội trà của Trì Vãn Ngưng.
Sau chuyện Thanh Mộc điện, đã rất lâu rồi Trì Vãn Ngưng không mở hội trà.
Có lẽ chuyện lần đó khiến cho trong lòng Trì Vãn Ngưng còn sợ hãi, không biết mục đích của đối phương, trong lòng lại có suy nghĩ khác, đương nhiên không dám khinh suất.
Nhưng cô nàng không muốn mở hội nhưng những người theo đuổi lại cực kỳ nhiệt tình, cứ ba đến năm ngày lại yêu cầu một lần, bốn năm ngày lại mời một lượt. Sau thời gian dài, Trì Vãn Ngưng thấy không có chuyện gì xảy ra, trong lòng buông lỏng, bèn đồng ý.