Trước khi dời khỏi thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn đã đến chỗ của Bạch Dương, lần trước Liễu Tuấn đã giúp cô kiếm được món tiền kha khá. Cho nên đã hẹn rằng lần tới sẽ đến nhà cô ăn cơm và phải đích thân Bạch Dương vào bếp, còn Liễu Tuấn thì chỉ ngồi vắt chân chữ ngũ ngồi đợi.
Bạch Dương cũng chấp nhận lời giao hẹn đó, thấy “Chủ nợ” đến thì mỉm cười vào bếp làm cơm.
Liễu Tuấn thì cảm thấy vô cùng hứng thú, cho rằng cuối cùng cũng có thể được tận hưởng sự “Phục vụ” của tiểu thư Bạch Dương, nhưng Bạch Dương cười nói: “Chỗ chị chỉ có mỳ và trứng gà thôi, chị làm một bát mỳ cho em nhé!”
Liễu Tuấn đang vui bỗng chốc cụt hứng nói:
“Không phải chứ, trưởng phòng Bạch, đây đâu có thể gọi là đãi khách ?”
Lần trước tại thành phố Bảo Châu, giành được những khen ngợi không chỉ có mình Liễu Tuấn, mà ngay cả Bạch Dương cùng giành được những khen ngợi của Lê lão, ngay sau đó Liễu Tuấn liền nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành, đến chào hỏi bí thư Hàn ủy ban tỉnh đoàn, giúp Bạch Dương lên cấp trưởng phòng bộ sinh viên tỉnh ủy, trở thành một trong những cán bộ trẻ tuổi nhất.
Nhưng ủy ban tỉnh đoàn tuy là nha môn trong sạch, nhưng cũng chỉ là nơi được cán bộ đánh bóng tên tuổi mà thôi, chẳng nhẽ có người chú ý đến như vậy lại không hứng thú mà tặng “Mũ quan” hay sao? Đây được gọi là “Kiệu hoa nhiều người khiêng”.
Tào Trường Tràng của Ngũ Phong Lâm cuối cùng cũng đã kết thúc những tháng ngày vất vả, mà đường đường lên được chức phó cục trưởng cục lâm nghiệp huyện Hướng Dương. Theo nhận định của mọi người thì ông ta đã vất vả khổ cực cả một đời rồi, trước khi về nghỉ hưu được tận hưởng mấy năm cuộc sống nơi thành thị âu cũng là điều cần có.
Nhưng trong mắt của những lãnh đạo huyện Hướng Dương, đương nhiên vẫn là do nể nang Lê lão, Lê lão có ẩn tượng tốt với người này nếu vạn nhất có ngày hỏi tới ông ta, thì cũng có cái mà báo cáo lên, chứng minh rằng thành phố Bảo Châu và huyện Hướng Dương có những đãi ngộ đặc biệt với những cán bộ có công.
Điều này cũng coi như là “Tuân thủ quy tắc” chốn quan trường.
Bạch Dương thấy “Xấu hổ” mỉm cười nói: “Chị không biết hôm nay em đến, nên chẳng chuẩn bị gì cả, chỉ có mỳ và trứng còn lại của ngày hôm qua, nếu không…”
“Nếu không, thì bạn Liễu Tuấn cứ chịu đói bụng đúng không..”
Liễu nha nội rất không hài lòng.
Bạch Dương liền gật đầu. điều đó chứng tỏ, chỉ có mì trứng thôi, “Tiểu tử” nhà cậu không ăn thì cũng đừng kêu ca gì?
Thấy ánh mắt sáng long lanh nhưng lại có phần “Giối trá” của Bạch Dương, Liễu Tuấn như bừng tỉnh ngộ, rõ ràng cô là không muốn xuống bếp. Được được đó, nếu vậy mì trứng thì mì trứng, hôm nay thế nào cũng phải được tận hưởng sự “Phục tùng” của cô mới được. Ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là “Thái độ thế nào”
“Được, thế thì em sẽ thưởng thức tay nghề nấu mì trứng của chị”
Bạch Dương hơi ngạc nhiên, rõ ràng tiểu tử này cố ý làm vậy.
Nói xong Liễu Tuấn liền nằm vắt chân lên ghế, ra vẻ “Ông chủ” rồi.
“Được, Tuấn thiếu gia, ngài ngồi đợi, gia nhân sẽ đi nấu mì”
Bạch Dương không còn cách nào khác “Đã tình nguyện đặt cược thì chấp nhận chịu thua”, đành xắn tay áo đi vào bếp.
Thấy dáng vẻ đó của Bạch Dương, Liễu Tuấn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Không ngờ sau một lúc thì một bát mì thơm phức điểm thêm màu trắng vàng của trứng được bưng ra, trông thật hấp dẫn.
Cái đặc biết là dáng vẻ hiện nay của Bạch Dương vô cùng nữ tính, đầy sức cuốn hút. Liễu nha nội biết mình tiềm lực không đủ, cho nên không dám nhìn lâu, đành cúi đầu ăn.
“Hả?”
Miếng đầu tiên vừa đưa lên miệng, mắt tiểu Tuấn liền trợn tròn lên.
Bạch Dương lại có chút căng thẳng nhìn anh ta, đợi chờ sự khen ngợi với “Thành quả nghệ thật đó”
“Chị Bạch Dương, có phải giá muối đang giảm đúng không?”
Liễu Tuấn không nhịn được đành nhổ miếng mì ra.
“Mặn quá à?”
Khuôn mặt Bạch Dương liền đỏ hồng lên.
“KHông sao, cho thêm chút nước vào, là có thể ăn tiếp”
Bạch Dương cũng thử một miếng nhưng đành nhổ ra ngay, hai người đưa mắt nhìn nhau, cười lớn.
“Thôi vậy, tự em vứt bỏ quyền lợi, đi ra ngoài ăn vậy..”
Liễu Tuấn cuối cùng đành đầu hàng.
Dù sao cái hôm nay đến chủ yếu là xem thái độ chứ không hoàn toàn là bát mì. Chị Bạch Dương đó tình nguyện xuống bếp, thái độ cũng rất phục tùng, Liễu nha nội cũng không thể chê trách được gì.
“Đây là do em nói nhé, chị không phải là hủy hẹn đâu đó”
Bạch Dương nói.
“Được, được, chị nói như thế nào cũng đúng!ai bảo chị là Bạch Dương chứ”
“Câu này còn nghe được”
Bạch Dương cười híp mắt, nói.
Hai người cùng đi đến một nhà hàng cách kí túc xá tỉnh đoàn không xa, tìm được một bàn gần cửa sổ, gọi vài món ăn, thêm hai ly rượu, rồi cùng chạm ly.
“Tiểu Tuấn à, nghe nói em và con của bí thư Doãn-Doãn Xương Huy là bạn tốt của nhau?”
Bạch Dương đưa lý rượu lên nhấm môi, rồi hỏi 1 câu.
“Xem ra thông tin lan nhanh hơn em tưởng”
Bạch Dương cong môi nói: “Con trai của hai cán bộ thường ủy tỉnh ủy kết thân, còn có thêm cả con gái của một cán bộ cấp cao nữa, muốn tin không lan đi mà được sao”
“Họ thích lan truyền tin thì cũng mặc, giữa những người trẻ tuổi với nhau, không thể kết thân sao?”
Bạch Dương gật đầu: “Kết bạn đương nhiên là tốt, nhưng hiện nay tình hình khá nhạy cảm, nên chú ý một chút”
Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Người ta thích nói chuyện gì tùy người ta, em không thể quản nổi”
Bạch Dương mỉm cười, cũng không vì câu nó này mà suy nghĩ nhiều.
Giống như sự việc này, theo thân phận hiện nay của Bạch Dương, cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.
“Sang năm em tốt nghiệp rồi, có dự định gì không?”
Bạch Dương cũng rất quan tâm tới vấn đề này.
“Chị Bạch Dương có ý kiến gì hay chăng?”
Liễu Tuấn hỏi lại.
“Theo chị thấy em nên chú tâm vào học chuyên ngành nào đó, bỏ ra nhiều công sức, thì nhất định sẽ thu được những thành công trên phương diện nghiên cứu, có thể trở thành một nhà thông thái đó”
“Sao này có thể cả ngày lắc lắc đầu trên giảng đường đại học, ra vẻ cái dáng của một tiên sinh ư?”
Liễu Tuấn làm giả dáng vẻ “Lắc đầu” của lão phu tử, trêu đùa Bạch Dương.
“Em không cầu tiến thì thôi, vậy muốn làm gì chứ?”
“Chẳng nhẽ nhất định cứ phải làm việc liên quan tới học vấn mới là cầu tiến sao? Em sẽ làm cán bộ, đến khi đó tạo phúc cho nhân dân, đây không phải là một con đường rất tốt sao?”
Liễu Tuấn không dám phản lại những “Luận điệu hoang đường” của Bạch Dương.
“Tạo phúc cho dân?”
Bạch Dương thôi cười, nghiêm túc nói.“Chị thấy em nói giống đang nói đùa sao?”
Liễu Tuấn cũng nói nghiêm túc.
“Được, xem ra em chịu ảnh hưởng không nhỏ từ chú rồi, muốn coi chú ấy là tấm gương học tập đây”
“Đúng vậy, thừa kế của cha mình, cũng coi như là luận bất thành văn”
“Được, người trẻ tuổi nên có chí hướng này!”
Khó khăn lắm cô mới có thể nói ra được những câu hay ho như thế này, làm cho Liễu nha nội không nín được cười.
“Không đúng sao, Dương Dương, chị nói kiểu gì thế?”
Liễu Tuấn thiếu chút nữa hét lên.
“Lại bắt đầu nói những câu vớ vẩn, bảo cậu trẻ tuổi cũng là đề cao cậu, em cũng chỉ là đứa trẻ tinh ranh thôi.
Bạch Dương đỏ mặt nói.
“Ha, chị không phải là người trẻ tuổi sao? Chúng ta cũng là người 8 lạng kẻ nửa cân thôi”
Nghĩ đến cách xưng hô của Lê lão với mình, Bạch Dương cũng thật buồn cười.
“Hả, sau khi tốt nghiệp vào tình đoàn còn tốt hơn là vào các cơ quan khác, hai chúng ta cùng phối hợp..”
Liễu Tuấn cười: “Lần này thực sự chị đã đề cao em rồi. Chị hiện nay đường đường là trưởng phòng bộ sinh viên, cán bộ trẻ tuổi nhất, có thể phố hợp với trưởng phòng Bạch? Thì là làm thuộc hạ cho chị chạy lung tung”
“Được, như vậy đi, cho dù danh nghĩa nào, cũng sẽ cho em một sân khấu đủ lớn để em diễn. chỉ cần em có năng lực, thì cơ quan sinh viên này sẽ để em tùy cơ ứng biến…”
“Thế chị không phải ngồi hưởng thành quả sao?”
Liễu Tuấn không dám “Cảm kích” nói vài câu khiêm tốn.
“Ha ha, đây vẫn là do em nói, ai bảo tôi là chị chứ?”
Bạch Dương biết rõ khả năng của Liễu Tuấn, cũng không hề cho rằng anh ta nói dối. Thật sự có một nhân vật như Liễu Tuấn vào đảm nhiệm chức vụ tại bộ sinh viên thì những lo lắng của Bạch Dương sẽ vơi đi không ít.
Liễu Tuấn nghĩ, Bạch Dương thật sự có một đề nghị cũng khá thu hút.
Vào làm cán bộ tại đây, đề bạt cấp bậc cũng khá đơn giản, hơn nữa vì là có chủ trương đề bạt những người trẻ tuổi thì việc tham gia công tác tại đây cũng không có vướng mắc gì. Lấy Bạch Dương làm ví dụ, một cán bộ trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ cao tại tỉnh đoàn cũng không làm ngứa mắt người khác quá nhiều. Những trò diễn kịch này khó tránh sẽ diễn ra vài lần.
Hơn nữa, công tác của tỉnh đoàn cũng nhẹ nhàng hơn so với những cơ quan khác, Liễu Tuấn có thể có thời gian giảnh để tham gia những công việc “Thương nghiệp đế quốc” khác nữa.
Nếu như luận đến không gian và tốc độ thăng tiến, thì làm thư kí cho các lãnh đạo cấp cao cũng không mất một con đường thăng tiến nhanh, nhưng Liễu Tấn Tài hiện nay làm tại thường ủy tỉnh ủy, nếu như Liễu Tuấn trở về thì những thế lực khác cũng khó có thể để cho người khác làm thư kí cho lãnh đạo.
Lãnh đạo chọn thư kí, phần lớn đều có yêu cầu khá đơn giản. Để con trai của một lãnh đạo thưởng ủy tỉnh bên cạnh đâu có được?
Theo gia thế và tuổi trẻ của Liễu Tuấn hiện nay, cũng không thể làm những việc phục dịch cho người khác.
Những vấn đề khác thì không luận bàn đến, hiện nay ngày ngày cùng làm việc với Bạch Dương, tiền đồ cũng khác tuyệt vời!”
Liễu Tuấn nghĩ đến đây liền mỉm cười.
“Cười cái gì?”
Thấy anh ta cười có chút “Giảo hoạt”, Bạch Dương hỏi ngay.
“Không có gì, chẳng qua thấy viễn cảnh quá đẹp thôi!”
Liễu Tuấn cũng “Sáng sủa”, không hề che dấu tâm tư của mình. Dù sao trêu đùa Bạch Dương cũng quen rồi.
“Trẻ con, đáng ghét”
Trưởng phòng Bạch cười nhìn Liễu Tuấn, mỉm cười.
“Trưởng phòng Bạch…hi hi. Cùng bạn đến ăn cơm à…”
Đang nói chuyện thì có một nhân viên đến chào hỏi.
Liễu Tuấn thấy giọng nói của người này khá quen, ngẩng đầu nhìn, thì là người bạn gái “Bát quái” từng gặp tại văn phòng làm việc của Bạch Dương, Liễu Tuấn nhớ khá rõ, đặc biệt là rất nhạy cảm với những giọng nói, nghe một lần là có thể nhớ rất lâu.
“Tiểu Manh, là cậu à..”
Bạch Dương mỉm cười.
Tiểu Manh cười nói: “Trưởng phòng Bạch. Bạn đẹp trai như vậy, giới thiệu chút đi chứ”
Liễu Tuấn thừa biết ý của cô là “Người yêu” nhưng lại thấy trẻ tuổi quá, cho nên không dám nói ra. Nếu xét theo vể bề ngoài xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt như Bạch Dương thì cô cũng coi là trẻ trung, rất có thể trở thành 1 đôi với Liễu Tuấn, Tiểu Manh và Bạch Dương cùng làm tại tỉnh đoàn, với những chuyện của Bạch Dương thì đương nhiên hiểu rất rõ.
Khi đó, chưa có xu hướng “Phi công trẻ lái máy bay bà già”, đặc biết với thân thế hiện nay của Bạch Dương thì chuyện này càng khó nói đến.
Tiểu Manh miệng nói là “Chúng tôi” nhưng kì thực cũng có ý là một đôi rồi.
Người đàn ông bên cạnh cô khoảng 24-25 tuổi, nho nhã, nhìn là biết là công chức. Đương nhiên, nếu là thời gian sau này thì những cán bộ công chức kiểu này thấy đầy đường, vị cán bộ này cũng coi như là một trong những cán bộ trong số đó.
Nhưng khi đó, thành phố Đại Ninh tuy là thuộc tỉnh, công ty có quy mô lớn cũng không nhiều, huống hồ Tiểu Manh làm việc tại tỉnh đoàn, cán bộ biên chế nhà nước, thân phận lại là “Con gái của hoảng đế” người theo đuổi đương nhiên rất nhiều, cũng không thể tùy tiện tìm một “Công tử được”
Bạch Dương mỉm cười, nói: “Đây là Liễu Tuấn, thạc sĩ khoa trung văn trường đại học Hoa Nam”
“Hả”
Tiểu Manh ngạc nhiên, hai mắt mở to.
Theo cách nghĩ khi đó, một sinh viên là nhân vật vô cùng đáng nể, thạc sĩ nghiên cứu sinh, tương đương với “Những tri thức cấp cao” rồi, lại là sinh viên đại học nổi tiếng toàn quốc như Hoa Nam nữa.
“Xin chào, tôi là Khâu Tiểu Manh, cấp dưới của trưởng phòng Bạch”
Khâu Tiểu Manh đưa tay ra, Liễu Tuấn liền cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đo, mỉm cười nói: “Tiểu Manh, xin chào”
“Lại đây, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, làm việc tại văn phòng thành phố Đại Ninh”
Khâu Tiểu Manh rõ ràng rất hài lòng với bạn trai của mình, khi giới thiệu tỏ ra vô cùng tự hào.
“Xin chào..”
Kim Hoa cười rất “Lễ tiết hóa”, chỉ hơi nắm tay Liễu Tuấn, rồi quay sang cười rạng rỡ với Bạch Dương
“Trưởng phòng Bạch, xin chào, đã nghe nói nhiều nay mới được diện kiến”
Bạch Dương vừa bắt tay anh ta, vừa nhìn Liễu Tuấn.
Với những cán bộ nhà nước như thế này biết Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, thì đương nhiên thái độ cũng không thể giống nhau được, nếu anh ta biết thân phận nha nội của Liễu Tuấn có lẽ sẽ cụp đuôi lại ngay.
Kim Hoa cũng nói vài câu rồi đưa Tiểu Manh sang ngồi ở dãy bàn khác.
“Việc vào làm tại tỉnh đoàn sau khi tốt nghiệp, em cần suy nghĩ lại thôi”
Liễu Tuấn cười nói.
Bạch Dương cũng cười: “Tùy cậu”