Trì Cổ thấy thành viên bộ đội đặc chủng lùi lại, xác định bọn họ tạm thời không trở mặt nữa, cũng đứng dậy sửa sang trang phục, làm bộ làm dáng ngồi xuống phía trái Liễu Tuấn, quát các cán bộ cảnh sát khác:
- Ngồi xuống cả đi.
Nói rồi len lén liếc mắt về phía Liễu Tuấn, vừa khéo chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của y, bấc giác nở nụ cười lấy lòng, rồi lại chột dạ cúi đầu xuống.
Phải nói Trì Cổ vốn không phải ăn hại như vậy, nhưng đám Cao Đức Thịnh quá vô lý, xông ào vào cục công an, thấy người là đánh, hắn vừa đi lên, to tiếng quát tháo có hai tiếng là ăn một cái tát nảy đom đóm, đưa giấy tờ công tác ra nhưng người ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, vẫn cứ đấm đá.
Trì Cổ tuổi không cao, nhưng người đã bị tửu sắc khoét rộng rồi, ăn có vài đấm đã không chịu nổi, ôm đầu ngồi xuống đất, còn không quên hô lớn báo ra tên tuổi và thân phận của mình.
- Đéo mẹ! Cục trưởng là cái chó gì? Bọn ông cứ đánh mày đấy!
Ai mờ ngờ không báo danh thì thôi, vừa nói ra chữ "cục trưởng" một trận mưa đòn đã ập xuống.
Trì Cổ thấy tình thế bất ổn, chỉ đành ngậm miệng ăn tiền, dù là thế vất bị đánh cho thiếu chút nữa tàn tật, vừa rồi quá khẩn trương nên không cảm thấy gì, hiện giờ Liễu Tuấn tới rồi, thần kinh căng như giây đàn được thả lòng, tức thì cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không đâu không đau, răng cắn chặt, dáng vẻ thảm hại. Trong lòng tất nhiên là chửi tổ tiên mười tám đời Cao Đức Thịnh vô số lần, nhưng mặt không dám lộ ra chút nào, còn phải cố cười nịnh bợ.
Đây là chuyện mà mấy chục năm trong đời, Trì Cổ chưa bao giờ gặp phải.
Liễu Tuấn nói với vẻ rất không vui:
- Cao đại đội trưởng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các đồng chí vũ trang tấn công cơ quan công an là một hành vi sai lầm hết sức nghiêm trọng.
Tất cả cán bộ cảnh sát từ Trì Cổ trở xuống đầu sợ chiếng điếng, thầm nhủ: Ông nội của tôi ơi, đừng có nói như thế, mau đuổi cái lũ hung thần này đi đã, đừng có gây chuyện không lại ăn đòn cả lũ bây giờ!
- Hắc hắc, Liễu bí thư đừng vội phê bình tôi, cứ hỏi các đồng chí công an dưới quyền anh đã làm chuyện thối tha gì đã.
Cao Đức Thịnh lạnh lùng nói, rồi đưa tay chỉ vào hai người nam bị thương bên cạnh mình, nói:
- Hai cậu này, đều là đội viên trong đại đội của tôi, đây thiếu tá Tống Văn Chiêu trung đội trưởng, đây là thượng úy Trương Trung, hai người bọn họ đều là người Ngọc Lan, trở về nhà thăm người thân, cùng với mấy người bạn tới hộp đêm Dạ Đế giải trí một chút, nhưng bởi vì không chịu gọi gái phục vụ, nên bị người của hộp đến tới gây sự, vừa mới nói được vài câu, bọn chúng đã hô chém hô giết. Cán bộ công an của anh đến hiện trường không hỏi ba bảy hai mươi mốt, đã đánh luôn một trận. Sao nào? Chỉ cho người của anh đánh người, mà không cho lính của tôi đánh trả à?
Cao Đức Thịnh nói lạnh như băng, , ý tứ rất rõ ràng.
Liễu Tuấn nhìn sang Trì Cồ, lãnh đạm hỏi:
- Trì bí thư, có chuyện này hay không?
Trì Cổ ú ớ đáp:
- Khi đó tôi không ở hiện trưởng, nên không rõ tình hình lắm...
- Trí bí thư, khi đó anh đúng là không có mặt ở hiện trường, nhưng khi chúng tôi tới cục công an nói thân phận của mình, anh đã có thái độ gì? Không phải nói, cứ đánh đám binh sĩ chúng tôi sao?
Tống Văn Chiêu lập tức chặn họng Trì Cổ lại, hai mắt nhìn hắn như muốn phun ra lửa.
Trì Cổ rụt vòi lại, không dám nói một lời.
- Làm loạn rồi!
Liễu Tuấn hừ một tiếng:
- Ai ở hộp đêm Dạ Đế đi báo cảnh sát.
- Báo, báo cáo Liễu bí thư, là là tôi.
Một cán bộ công an hơn ba mươi tuổi run run đứng lên, nói lắm ba lắp bắp, mặt còn sưng tím hơn cả Trì Cổ, hắn là tên "đầu sỏ" gây ra chuyện nình, lính của Cao Đức Thịnh sau khi khống chế cục diện, tất nhiên là "ân cần chiếu cố" hắn nhiều nhất, may mà lính đặc chủng còn có chừng mực, nếu không hắn sao còn đứng nổi mà nói chuyện gì nữa?
- Đồng chí tên là gì?
- Báo báo Liễu bí thư, tôi tên là Hoàng Huy, là đội trưởng đại đội một chi cục công an Trường Hà.
Liễu Tuấn có chút ấn tượng về tên Hoàng Huy này, tối ngày hôm đó Tiểu Vũ tới hộp đêm tìm Tiểu Ngả "nghe ngóng tin tức", thiếu chút nữa bị tên Hoàng Huy là quấn lấy, may mà có Tiểu Ngả nói ra thân phận của Tiểu Vũ, nếu không Tiểu Vũ có đi ra khỏi đó cũng là một vấn đề.
Không ngờ chuyến này lại là hắn gây họa.
Có điều kẻ này thường ngày làm việc y thói của Trì Cổ, ngang ngược thành thói quen rồi, gây họa chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chuyến này hắn lại đá phải khối thép quá rắn.
Liễu Tuấn nhìn tên Hoàng Huy, lạnh lùng hỏi:
- Tình huống khi đó có phải như Cao đại đội trưởng nói không?
- Báo cáo Liễu bí thư, chuyện này chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe bên hộp đêm Dạ Đế báo án, nói có người gây chuyện, liền dẫn người tới xem xét vì sao bọn họ đánh nhau, không được rõ lắm...
Hoàng Huy toàn thân run lên.
- Mày đương nhiên là không rõ lắm rồi, mày vừa tới đã rút ngay gậy ra đánh người, có hỏi tình huống tới nửa câu không?
Trương Trung lập tức phản bác, rồi nhìn sang Liễu Tuấn:
- Liễu bí thư, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi, mọi người cùng tới hộp đêm Dạ Đế ca hát, đám người ở đó bắt chúng tôi phải gọi gái tiếp rượu, chúng tôi không chịu, kết quả là xảy ra tranh chấp, bọn chúng liền gọi mười mấy tên bảo vệ tới uy hiếp chúng tôi. Tôi thấy cũng chẳng phải là bảo vệ gì, mà là đám lưu manh côn đồ, bọn chúng không nói gì rút ngay "hàng" ra chơi chúng tôi, sau đó bọn chúng gọi cảnh sát tới, tên họ Hoàng này vừa mới tới không hỏi gì hết, đã vây đánh chúng tôi, rồi dẫn về cục công an, tới cục rồi cũng không hỏi han gì, liền xúm cả bọn vào đánh đập.
Liễu Tuấn cau mày lại:
- Có phải là như thế không?
Hoàng Huy lắp bắp muốn giải thích cho mình mấy câu, nhưng bị ánh mặt của Liễu Tuấn và Cao Đức Thịnh quét tới, liền cục đầu xuống, lí nhí nói:
- Lúc đó hiện trường quá loạn, tôi nghĩ, nên bắt người về cục trước ...
Sắc mặt Liễu Tuấn càng trở nên âm trầm, nhìn soáy vào Trì Cổ chất vấn:
- Nói láo! Tình hình còn chưa làm rõ ràng đã tùy tiện dùng bạo lực? Trì bí thư, bình thường đồng chí dạy bảo bọn họ ra sao?
Trì Cổ không dám trả lời, quay đầu sang trút giận lên đầu Hoàng Huy:
- Hoàng Huy, cái thẳng khốn kiếp này, chuyện còn chưa làm rõ ràng sao đã có thể tùy tiện bắt giữ người ta. Tao phải xử phạt mày.
Hoàng Huy sắc mặt tái nhợt, thầm nhủ: Sao tới cục anh chưa hỏi gì đã bảo chúng tôi dạy bảo người ta? Chẳng phải vì hộp đêm Dạ Đế có cổ phần của anh? Chung tôi chẳng phải vì anh mà phục vụ sao, hiện giờ lại nói những lời này!
Tất nhiên những lời này cũng chỉ ở trong lòng Hoàng Huy thôi, bất kể thế nào cũng không dám nói ra.
- Liễu bí thư, tôi thấy trong truyện này có điều mờ ám.
Cao Đức Thịnh nói rất lãnh đạm:
- Cao đại đội trưởng nói vậy là sao?
Liễu Tuấn liền thay đổi ngữ khí nói:
Chuyện này đã có mượng tượng đại khái rồi, chi cục công an đuối lý trước, nên thái độ của Liễu Tuấn tất nhiên phải thay đổi.
- Liễu bí thư, theo biểu hiện của cảnh sát Hoàng và bí thư Trì mà xét, bọn họ cùng một ruộc với cái hộp đêm gì đó, không hỏi cho rõ ngọn nguồn trắng đen đã đánh người, cảnh sát thực sự có chấp hành công vụ như thế không?
Cao Đức Thịnh hết sức tinh minh, thoáng một cái đã nhìn ra bản chất vấn đề.
- Cao đại đội trưởng, không có chứng cứ không nên tùy tiện quy chụp.
Cao Đức Thịnh cười nhạt:
- Liễu bí thư yên tâm đi, tôi không vu cáo cho bọn họ đâu, muốn chứng cứ à? Dễ thôi, lính của tôi đã tiếp quản cái hộp đêm đó, đoán chừng bọn chúng có cái gì đều sẽ lộ ra hết. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với người của tôi bên kia, cán bộ chính phủ ăn chơi không ít đâu, còn có mấy nhân vật tai to mặt lớn trên thành phố đó, đang làm chuyện rất hay ho trong hộp đêm! Chính phủ địa phương các vị không quản lý được thì để bộ đội chúng tôi giúp cho, xem xem đường đường là lãnh đạo mà làm những việc gì?
Liễu Tuấn tức thì nhướng máy lên.
Cao Đức Thịnh làm việc quá nhanh gọn, chẳng những khống chế cục công an, ngay cả hộp đêm cũng khống chế luôn, lần này không biết có bao nhiêu kẻ bị bắt ngay tại trận, đợi lúc nữa Đinh Ngọc Chu và Thường Uy tới nơi chẳng hiểu mặt mũi sẽ thế nào?
Tuy nói cán bộ công an khu Trường Hà chấp pháp thô bạo, là đuối lý trước rồi, nhưng Cao Đức Thịnh suất lĩnh quân đội "công chiếm" chi cục công án, đánh thẳng tay bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an, lại tước hết khí giới của cán bộ cảnh sát cũng chẳng phải là chuyện nhỏ.
Chuyện này nhất định là xôn xao lớn rồi, điều động tới cả binh chủng thiện chiến nhất tinh nhuệ nhất của quân khu đông nam, sau này nhất định phải báo cáo với tổng bộ, thậm chí kinh động tới thủ trưởng số một cũng chưa biết chừng, đừng nói khu Trường Hà không che dấu được, dù là tỉnh A cũng chẳng che nổi.
Cao Đức Thịnh trước khi động thủ nhất định đã suy tính tới hậu quả này rồi, có thể làm được tới phó đại đội trưởng, đầu óc đâu có ngốc, khống chế tất cả nhân viên hộp đêm Dạ Đế, lại bắt ngay tại trận rất nhiều người, coi như nắm trong tay nhược điểm của đối phương rồi, cho dù bị kiện cáo đến đâu, chưa nói thắng chắc, thì ít nhất cũng không bị thua thiệt.
Cái gọi là "định mưu trước rồi mới hành động" chính là thế.
Liễu Tuấn nói:
- Cao đại đội trưởng, tôi đã báo cho bí thư thành ủy và tư lệnh viên khu cảnh bị rồi, hai vị lãnh đạo sẽ mau chóng tới nơi, cứ đợi lãnh đạo tới xử lý vậy.
Cao Đức Thịnh lạnh nhạt nói:
- Tốt, tôi cũng báo cáo với bộ tác chiến của quân khu rồi.
Liễu Tuấn gật đầu.
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên những tiếng phanh xe, nghe ra không chỉ có một cái, lập tức tiếp quát hỏi khẩu lạnh vang lên, tựa hồ có rất nhiều tiếng bước chân, hơn nữa cũng là bộ đội.
Tiếp đó liền nghe thấy ở ngoài có người hô "đứng nghiêm" rồi "chào thủ trưởng."
Tiếp theo tai nghe của Cao Đức Thịnh vang lên:
- Báo cáo, báo cáo, là Đinh bí thư, Thôi thị trưởng và tư lệnh Thường Uy tới! Còn có đồng chí cảnh sát vũ trang.
- Đã nhận. Hết!
Cao Đức Thịnh nhìn Liễu Tuấn, hai người đứng dậy đi ra ngoài.
- Trông coi kỹ, đứng cho bọn chúng lộn xộn.
Ra tới cửa Cao Đứng Thịnh còn quẳng lại một câu.