Cứ muốn tìm một cơ hội, đẩy Xảo Nhi về đằng trước.
Việc này là do suy nghĩ về hai mặt.
Đầu tiên, Xảo Nhi không thể cứ mãi phụ thuộc vào tôi, hơn một năm đến thành phố Nam Phương này, tôi và Xảo Nhi đã sống cùng nhau những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc, Xảo Nhi cũng rất hài lòng. Nhưng tôi hiểu rằng, điều này không thể là mãi mãi. Nhất định sẽ có một ngày, tôi phải tốt nghiệp đại học, dù là học liên thông lên thạc sĩ ở trường đại học Hoa Nam, cũng không hơn 5 năm nữa, nhiều nhất là bốn năm sau, tôi phải rời khỏi thành phố này.
Đến lúc đó, Nghiêm Phi đã tốt nghiệp đại học từ lâu, và đi làm rồi. Tiểu cô nương ngày càng lớn, tính độc lập cũng lớn hơn, không biết chừng một lúc nào đó sẽ đâm vào thành phố Nam Phương này.
Để cô ấy và Xảo Nhi gặp nhau khi chưa có sự chuẩn bị gì, là một việc không hề khôn ngoan.
Nếu bị động đến lúc đó, thì không bằng phải chuẩn bị từ trước.
Vậy thì, đẩy Xảo Nhi đến đằng trước, để cô ấy có sự nghiệp của mình là một lựa chọn tốt nhất.
Thứ hai, tôi đặt phần lớn tài sản của tôi dưới danh nghĩa của Xảo Nhi, cô ấy cũng nên có một thân phận hợp lý, để chứng minh được rằng cô ấy là người chủ của món tài sản này. Với tình trạng hiện thời của Xảo Nhi, ghép cô ấy cùng với gia sản tính hàng ức đúng là hơi miễn cưỡng. Rất dễ làm cho người ta đoán được “ông chủ” đứng đằng sau màn.
Hà Mộng Doanh là một minh chứng.
Cô ấy có thể nhìn ra, thì nhất định những người khác cũng nhìn ra được.
Đây là nguyên nhân chủ yếu của việc tôi đồng ý hợp tác với Hà Mộng Doanh.
Thân phận và gia đình của Hà Mộng Doanh và cả sản nghiệp của bộ đội có thể cho Xảo Nhi một sự bảo vệ rất kiên cố. Trong nước, người dám chọc ngoáy vào bộ đội không có nhiều.
Nói ra thì, Hà Mộng Doanh và Xảo Nhi ít nhiều cũng được là có quan hệ thân thích. Xảo Nhi xuất hiện bên cạnh cô ấy với thân phận hợp tác, sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên.
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất là, Hà Mộng Doanh là một quý tộc độc thân kỳ lạ. Tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng cô ấy có chút suy nghĩ đòi chia phần với Xảo Nhi.
Có lẽ Hà Mộng Doanh sẽ lợi dụng sự đơn thuần của Xảo Nhi, chiếm ít lợi ích từ cô ấy. Nhưng nếu so sánh với những điều tốt cô ta mang lại cho Xảo Nhi, chút lợi nhỏ nhoi đó không đáng kể gì.
Vì thế tôi vừa về đến nhà đã nói chuyện này cho Xảo Nhi biết.
Phản ứng đầu tiên của Xảo Nhi là: “Em mà làm được sao?”
Khi nói câu này, tôi đang nằm trên ghế sô pha, Xảo Nhi dựa vào người tôi. Đương nhiên, quần áo vẫn mặc chỉnh tề.
Tôi cười nói: “Ở đây còn có anh cơ mà. Khi nào em không hiểu thì có thể hỏi anh.”
Đây là lời hứa làm cho Xảo Nhi yên tâm nhất, có tác dụng nhất với mọi lời nói khác.
Xảo Nhi chầm chậm gật đầu.
“Vậy, em phải làm thế nào?”
“Đầu tiên, hàng ngày em không có việc gì thì đến công ty Hoa Hưng xem xét, hiểu chút tình hình. Em phải nhớ, nhìn nhiều nói ít. Có chỗ nào không hiểu, thì nhớ vào đầu, buổi tối về hỏi anh.”
“Vậy ai làm cơm cho anh ăn?”
Tôi ngất xỉu mất thôi!
Xem ra Xảo Nhi vẫn giữ cái tư duy của người phụ nữ nhỏ bé. Điều này cũng khó trách cô ấy, vì trước đó cô là một người phụ nữ nhỏ bé hạnh phúc.
“Làm cơm thì dễ giải quyết thôi, bảo Phạm Thanh Linh tìm một người giúp việc. Đúng rồi, em có thể đưa Phạm Thanh Linh đi cùng. Anh thấy người này, nếu dùng tốt thì có thể trở thành một trợ thủ rất tốt.”
Xảo Nhi hơi do dự: “Cơm canh người giúp việc làm, cũng không biết có hợp với khẩu vị của anh không?”
Tôi thở dài, vừa thấy buồn cười vừa cảm động.
Trong lòng Xảo Nhi, tôi vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên.
“Điều ấy không sao, nếu không hợp với khẩu vị thì chúng ta lại đổi người.”
“Ừm.”
“Xảo Nhi, thực ra hợp tác với Hà Mộng Doanh, chỉ là một sự khởi đầu thôi, khoảng hai ba năm sau nữa, có rất nhiều hạng mục phải làm. Năm ngoái trung ương đã phê chuẩn tỉnh Quỳnh Hải thành lập, đó là một đặc khu kinh tế lớn nhất của toàn quốc, sẽ có rất nhiều công ty bất động sản nhăm nhe vào đó. Đây là một cơ hội lớn, chúng ta không thể bỏ lỡ. Hơn nữa, không lâu sau, các sở giao dịch chứng khoán trong nước cũng sẽ bước vào hợp thức hóa, kinh doanh, lại là một cơ hội lớn nữa. Tiếp theo, ở nước ngoài còn rất nhiều việc lớn, đều là cơ hội của chúng ta...”
Trước mặt Xảo Nhi, tôi không ngại hơi “ba hoa” một chút. Dù sao thì đối với nhữngg biểu hiện mang tính “thiên tài” của tôi, Xảo Nhi đều cho đó là đương nhiên.
Xảo Nhi nghe đến độ hoa mày chóng mătk, mặt cô xị xuống nói: “Những việc này, em đều không hiểu đâu...”
Tôi cười an ủi: “Giờ không hiểu không sao, cứ từ từ rồi sẽ hiểu. Chẳng phải đã nói rồi, tất cả đều có anh rồi sao?”
Xảo Nhi lại gật đầu.
“Được rồi, vậy thì em thử xem sao.”
Trong lời nói của cô ấy không chắc chắn lắm.
“Không phải lo nữa, cứ thử trước đã. Nếu không được thì mình nghĩ cách sau. Ngay mai nhé, mua cho em một cái xe trước đã rồi tính.”
Xảo Nhi đến thành phố Nam Phương, đã học được lái xe, giờ đang nghiện lại, nghe xong câu này của tôi ngay lập tức vui vẻ hẳn lên, gật đầu lia lịa.
Ba ngày sau, tên công ty “công ty trách nhiệm hữu hạn xí nghiệp Hoa Hưng”, người đại diện luật pháp kiêm chủ tịch tập đoàn đổi tên thành Xảo Nhi, số tiền đăng kí ba nghìn vạn nhân dân tệ. Phạm vi kinh doanh cũng không chỉ bó hẹp trong nước nữa, mà đã phát triển ra nhiều lĩnh vực nước ngoài và cả bất động sản.
Xảo Nhi kiêm nhiệm tổng giám đốc, trợ lý chủ tịch tập đoàn là Phạm Thanh Linh.
Hà Mộng Doanh chỉ lấy cái tên cố vấn.
Dù thế nào cô ấy cũng là người trong quân đội, những việc cần tránh vẫn cứ phải tránh.
Một công ty đăng kí tiền đến ba nghìn vạn thế này, mà đứng đầu lại là một cô gái, hơn nữa lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp gơi cảm.
Công ty vừa được đổi tên đã bao thầu quyền kinh doanh của khách sạn Hải Giang một cách nhanh chóng, thời hạn bao thầu là 10 năm. Hai miếng đất của tập đoàn quân cũng đã lấy về được.
Về việc này, Hà Trường Chinh đã ủng hộ vượt khỏi dự định của chúng tôi.
Nguyên nhân rất đơn giản: quyền của quân đoàn cho chỉ là quyền khai phá, không phải là tất cả quyền. Điều này có sự khác biệt cơ bản với cách làm trực tiếp bán đất của các bộ đội khác, nên nằm trong sự nhẫn nhịn của Hà Trường Chinh.
Đầu tháng 12, công ty Hoa Hưng đã rời đến một đoạn phố phồn hoa của khu Hải Giang, trong phòng họp của công ty mới, đã mở cuộc họp quan trọng đầu tiên, ba vị “lão tổng” mĩ nữ đều tham gia, người đàn ông duy nhất, nhất định là Liễu Tuấn tiên sinh rồi.
Trong công ty này, tôi là một tên giúp việc nhàn rỗi, nhưng lại rất khệnh khạng, dựa vào chiếc ghế ngồi, ánh mắt dê già lướt đi lướt lại trên gương mặt của mấy vị mĩ nữ.
Hà Mộng Doanh giống như nằm mơ vậy, việc trước kia chỉ được nhìn và nghĩ, phút chốc đã biến thành sự thật, cả ngày đều rất vui vẻ, tinh thần như đang bay bổng trên mây vậy. Vì thế đã bớt mấy động tác giả tạo làm cho người ta cảm thấy dễ chịu nhiều.
Phạm Thanh Linh đang ngồi nghiêm nghị, mắt dính vào chiếc máy vi tính trên bàn, không liếc ngang liếc dọc, biểu hiện của cô ấy rất chính tông.
Còn trên mặt Xảo Nhi là một nụ cười nhẹ nhàng, cũng không lo lắng là mấy, trước mặt cũng đặt một chiếc laptop của ông chủ.“Chủ tịch, Tuấn thiếu, cố vấn Hà, chúng ta bắt đầu họp chứ?”
Phạm Thanh Linh hơi căng thẳng, mặc dù câu chủ tịch nói ngay đầu tiên, nhưng mắt lại dính chặt vào Tuấn thiếu.
Tôi bèn mỉm cười, ngụ ý cô ấy có thể bắt đầu rồi.
“Vấn đề đầu tiên, là về hạng mục cải cách. Theo chỉ thị của chủ tịch, tiểu thư khách sạn Thu Thủy của thành phố Giang Khẩu đảm nhận chức vụ tổng giám đốc mới của khách sạn Hải Giang, ủy nhiệm cho tiểu thư Hạ Hiểu Lâm làm tổng quản tài vụ, ủy nhiệm Vũ Quân Huy tiên sinh làm tổng quản hành chính, những thành viên của đội quản lý khác, do Âu Dương tiểu thư tự đặt. Tình hình vận hành của khách sạn, trực tiếp báo cáo với tôi... chủ tịch, sắp xếp thế này có hợp lý không?”
Chủ tịch Lương nhìn tôi, thấy mặt tôi nở nụ cười, bèn gật đầu, rồi lại thêm một câu: “Ý kiến của chị Mộng Doanh thế nào?”
Hà Mộng Doanh cười nói: “Tôi không có ý kiến gì cả, cứ làm theo sự sắp xếp của chủ tịch là được rồi.”
Phạm Thanh Linh cứ mở miệng là chủ tịch, điều này Xảo Nhi cũng quen rồi. Nghe người ta gọi “Lương tổng” hơn năm nay, cái khái niệm trên dưới này cũng dần được hình thành. Giờ đây nghe Hà Mộng Doanh cũng bắt đầu “chủ tịch”, Xảo Nhi ít nhiều cũng hơi bất an nhìn Hà Mộng Doanh cười một cách khiêm tốn.
Đây là một quá trình tất yếu, thời gian lâu rồi, có lẽ Xảo Nhi cũng dần thích ứng được với cái tên “chủ tịch” của mình.
“Vấn đề thứ hai là về việc sử dụng hai miếng đất ở đường Giang Tân... Chủ tịch có chỉ thị cụ thể gì không?”
Xảo Nhi hít vào một hơi, bộ ngực đầy đặn đã hơi cao lên.
“Là thế này, hai miếng đất đều gần bờ sông, tôi thấy có thể xây thành hai khu nhà ở cao cấp.”
Thành phố Nam Phương là một thành phố phát triển sớm nhất về bất động sản. Cuối năm 78, thành phố Nam Phương đã thành lập “phòng làm việc kiến thiết nhà ở”, còn tháng ba năm sau, thành phố Nam Phương đã khôi phục sở giao dịch bất động sản, làm lại về những nghiệp vụ xử lý nhà cửa đất đai. Tháng 10 cùng năm, đã hấp dẫn nhiều nguồn đầu tư ở bên ngoài, xây dựng một tiểu khu nhà ở đầu tiên trên cả nước, bất động sản đã bắt đầu phất lên trên toàn quốc vào lúc đó. Cuối tháng 2 năm 80, đã bắt đầu có cải cách chính sách nhà đất. Cùng ngày, quốc vụ viện đã ra “thông báo về phương án làm việc cải cách chính sách nhà đất”, mở ra chiếc màn lớn về bất động sản, tiếp đó cùng tháng sáu cùng năm đã phê chuẩn “đề cương báo cáo về hội nghị công tác kiến thiết cơ bản trên toàn quốc”, đề ra “cho phép tư nhân xây nhà, tư nhân mua phòng, cho phép tư nhân có được nhà ở của mình”, điều này có nghĩa là trong nước đã chính thức thương nghiệp hóa nhà ở.
Trải qua phát triển của 7,8 năm, thành phố Nam Phương đã bắt đầu hình thành những công ty bất động sản quy mô, có một số “ông chủ nhà đất” ở đời sau phát triển từ những công ty này. Nhưng sự bước chân vào của “công ty Hoa Hưng”, về sau sẽ diễn biến thành thứ gì, cũng rất khó nói.
Về những tình hình này, tôi đã nói rất rất nhiều lần với Xảo Nhi khi gối kề gối, giờ đây nói lại những thứ đó cũng ra dáng lắm.
Ngay lập tức mọi người lại thảo luận về kế hoạch đầu tư cụ thể. Sau cùng, tôi đưa ánh mắt của mình lên người Hà Mộng Doanh.
“Chị Mộng Doanh, tiền nghìn vạn đầu tư vào đó, không phải là trò đùa. Giờ đây quan trọng nhất là phải quen với những nhân viên quản lý cấp cao của vận hành bất động sản, trọng trách này phải đặt lên người chị rồi.”
Hà Mộng Doanh mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy tốt rồi.”
......................
Sau khi công ty Hoa Hưng vào hoạt động, tôi đi đến thành phố Giang Khẩu, mở một cuộc hội nghị ở một khách sạn lớn Giang Khẩu. Tiểu Thanh đã về trước một ngày, thuê một căn phòng số 1. Hội nghị cũng diễn ra tại căn phòng số 1 đó.
“Tiểu Thanh, khí sắc rất tốt mà, càng xinh đẹp hơn rồi.”
Vừa vào cửa, Thạch Tú Lệ đã nói đùa với Tiểu Thanh.
Hai người họ là bạn tốt quen từ khi ở Liễu Gia Sơn, cũng được coi là có mối quan hệ rất sắt đá.
Bàn Đại Hải nắm được cơ hội, không tha cho người ta, cười hỉ hả đáp: “Chẳng phải à, có chất xúc tác tình yêu, có không xinh đẹp được không?”
Tôi cũng đã đến đó trước một ngày, nghe thấy anh ta nói thế liền mỉm cười.
Tiểu Thanh quay sang lườm Bàn Đại Hải, rồi cười mắng: “Tên mập chết tiệt, từ sáng đến tối chỉ nhớ nhung thứ này thôi. Tôi nói cho anh biết, anh đi làm cái công ty quảng cáo đó, đừng có mà đi hại tiểu cô nương nhà người ta!”
Bàn Đại Hải cười hòi: “Tiểu cô nương mà, nhất định có một ngày phải hại thôi. Nếu để người khác đi hại, thì thà mình tự đi hại còn hơn!”
Tôi lạnh lùng nói: “Bàn Đại Hải, tôi bảo này, cậu nói mĩ nữ làm quảng cáo, là vì công việc đó, đừng làm trò quá đáng nhé.”
Làm công ty quảng cáo mỹ nữ này, hình tượng tượng trưng cho con người, làm cho người ta càng thêm nho nhã hơn. Làm công ty này trước mấy năm, là đã có sự sáng tạo rất lớn, nên “công ty quảng cáo Phượng Hoàng” đã nổi danh như cồn ở thành phố Nam Phương.
Bàn Đại Hải gật đầu lia lịa, nói: “Tuấn thiếu yên tâm, tôi cũng chỉ nói vậy thooi, chứ còn phép tắc vẫn phải giữ.”
Tôi gật đầu, thấy mọi người đều đến đủ rồi, bèn nói: “Bắt đầu họp đi. Đều là người nhà rồi, không cần phải nói quá chính thức, rót ít trà, vừa uống vừa nói chuyện...”
Thạch Tú Lệ bèn đứng dậy đi rót trà.
Đến thành phố Giang Khẩu, “công nghệ pha trà” này, ai nấy đều biết cả.
“Tiểu Thanh, việc của quỹ Thịnh Nghiệp, làm đến đâu rồi?”
Tôi hỏi.
Tối qua chỉ biết “chém giết”, lật đi lật lại thân hình nhỏ bé của Tiểu Thanh như nướng bánh, việc chính chẳng nói được mấy.
Thanh niên điên cuồng, cũng là điều hiểu được!
“A Giai đích thân đi xử lý, Hoàng Diệu Kỳ là trợ thủ của cô ấy, tình hình không tồi.”
Tiểu Thanh hơi đắc ý.
“Anh bảo em nhân cơ hội hấp thu vào mấy cổ phiếu, em đã mua vào chưa?”
Tiểu Thanh cười nói: “Những yêu cầu của anh, có bao giờ em không làm theo đâu?”
Câu này là “một mũi tên trúng hai đích”, nghĩ đến “điên cuồng” tối qua, tôi bèn mỉm cười.
“Công ty con ở bên Mỹ, cần phải thành lập nhanh.”
“Đã điều người qua bên đó rồi.”
Ngoài cổ phiếu Hồng Kông, bên cổ phiếu Mỹ, tôi đã bảo họ phải thu vào máy cổ phiếu lớn. Lúc này, “microsoft” cũng chỉ mới bắt đầu, không phải công ty gì lớn, đã có cơ hội, chúng ta phải làm ngay.
“Hắc tử, giờ đây anh phải nhanh chóng làm mấy việc. Đầu tiên, bắt đầu mua cổ phiếu vào, giờ đây mấy loại cổ phiếu trên địa bàn thành phố Giang Khẩu, đều mua mỗi thứ một ít. Chú ý đừng có làm ăn to nói lớn quá, cứ mua tư nhân là được rồi.”
Trước mắt thành phố Giang Khẩu đã có mấy loại cổ phiếu, khi đó sở giao dịch vẫn chưa hình thành, đại đa số mọi người không hiểu gì về cổ phiếu, về cơ bản thuộc vào “sản phẩm ngưng trệ”, phải dùng cách hành chính để bán ra. Vì thế nhiệm vụ này rất đơn giản.
Hắc Tử “ừm” một tiếng.
“Thứ hai, anh phải chọn hai người có thể tin tưởng được, đi đến Thượng Hải xây dựng một sở làm việc. Cũng là thu mua cổ phiếu... Ừm, không cần biết nó là cổ phiếu gì, chỉ cần có mặt trong nước đều có thể ăn vào ngay. Ừ, tổng tiền khống chế ở khoảng 1000 vạn. Nhớ rằng, nhất định phải khiêm nhường, đừng có làm ầm ĩ lên.”
Hắc Tử lại “ừ” một tiếng nữa.
“Ngoài ra bản thân anh, cũng xem có thời gian rãnh rỗi mà đi Thượng Hải một chuyến đi, chọn một mảnh đất tốt chút chút chuẩn bị mở một cửa hàng bán rượu.”
Cùng với việc cải cách mở cửa ngày càng lan rộng, Thượng Hải nhất định sẽ trở thành một động cơ kinh tế mới trong nước. Lúc này chiếm địa bàn là việc hết sức quan trọng.
Mọi người vừa uống trà Công Phu, vừa nói chuyện, trong lúc đó, một bản đồ quy hoạch của một đế quốc tiền tệ đã bắt đầu hiện ra.