Trong một "bệnh viện quý tộc" của thủ đô, Liễu nha nội ngồi ở bên giường, Lăng Nhã ngồi dựa vào đầu giường, bế một em bé vừa ra đời không lâu, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, nhưng nụ cười như hoa nở.
- Anh đã bảo mà, mổ đẻ rất nhanh, không lừa em chứ?
Liễu tỉnh trưởng lại lần nữa làm cha, cười híp mắt nói.
Lăng Nhã và Hà Mộng Doanh giống nhau, rất sợ mổ, từ lúc vào bệnh viện là căng thẳng vô cùng, Liễu tỉnh trưởng kiếm cớ chạy tới kinh thành xin hạng mục, đại bộ phận thời gian là ở trong bệnh viện, không ngừng cổ vũ cho cô.
Hiện giờ mẹ con bình an, trong lòng Liễu Tuấn rất vui mừng.
Lăng Nhã toại nguyện, sinh ra một tiểu thư nặng hơn 2,5 kg, mừng không sao tả siết, đưa ngón ty thanh tú ra khẻ chạm vào cằm con khái, nhìn tiểu nha đầu chóp chép miệng, Lăng Nhã cười hạnh phúc, chẳng nghe thấy Liễu tỉnh trưởng nói cái gì.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn được hưởng đãi ngộ đó trước mặt Lăng Nhã.
May mà Lăng Nhã đang quan tâm tới con gái của y, nên cũng có thể "tha thứ" cho một lần.
Trong phòng bệnh có hai người bọn họ, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh đều tự giác không vào quấy rầy.
- Này Liễu Tuấn, anh nói xem con gái chúng ta đặt tên là gì bây giờ.
Lăng Nhã chơi với con gái một hồi, mới quay sang hỏi Liễu tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn đứng dậy, ngồi xuống bên Lăng Nhã, nhìn con gái mình nhăm chú một hồi, cười nói:
- Con gái chúng ta lung linh rực rỡ, anh thấy nên gọi là Lăng Lâm di, thế nào?
(Lâm ở đây = gem)
Liễu tỉnh trưởng luôn "chuyên quyền độc đoán" không ngờ lại dùng giọng thương lượng, xem như hết sức hiếm có rồi.
- Anh là cha, đương nhiên anh quyết!
Lăng Nhã cười duyên dáng, tiếp tục trêu con gái, cười hi hì nói:
- Lăng Lâm, Lăng Lâm, cái tên rất dễ nghe.. Nhưng hơi nhà quê một chút...
Lăng Nhã liếc Liễu Tuấn một cái.
Ý tứ rõ ràng, cái tên Liễu Tuấn kỳ thực cũng nhà quê vô cùng.
Liễu Tuấn cười ha hả, chẳng phật ý.
Có lẽ Liễu Tuấn cười quá vang, làm cho cô bé bị giật mình, cái miệng nhéo mếu máo bật khóc, tiếng khóc trẻ nhỏ, nghe thật mỹ diệu.
Lăng Nhã trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, rồi rối rít vỗ về con, thấy không được việc gì, Lăng đại tiểu thư vén áo lên, lộ ra bầu vú cực lớn, nhét núm vụ vào trong chiếc miệng nhỏ của con gái.
Có bé có cái ăn, lập tức "tắt đài", ngậm chặt núm vú, mút một cách ngon lành.
Lăng Nhã không giống đại đa số các cô gái, vì giữ vóc dáng thon thả nên cho con uống sữa bột, cô chọn nuôi con bằng sữa mẹ. Trong thời gian mang thai, Lô Dĩnh và giúp việc dùng đủ mọi cách "thập toàn đại bổ" cho cô, Lăng Nhã vốn đã khá đầy đặn, lại càng thêm tròn trịa, sữa hết sức dư dả, em bé căn bản không ăn hết.
Nhìn đôi bầu vú nảy nở của Lăng Nhã, ánh mắt Liễu tỉnh trưởng liền lộ vẻ "tham lam".
Ánh mắt này Lăng Nhã lập tức cảm giác được, lườm y một cái, không vui nói:
- Đừng có ý xấu nhé, sữa đầu là quý báu nhất, không thể cho anh ăn.. Tất cả giành cho em bé.
Liễu Tuấn cười:
- Hắc hắc, giám đốc Lăng, hiện giờ e, còn chưa biết cái tư vị căng sữa đâu, tới khi đó em phải cầu xin anh thôi. Có điều muốn anh lao động, thì phải trả giá lớn.
Chuyện này Liễu tỉnh trưởng kinh nghiệm phong phú hơn Lăng Nhã nhiều, có vẻ rất thích tiền đồ "tranh sữa" với con gái.
Lăng Nhã mặc dù cũng nghe người ta nói căng sữa rất khó chịu, có điều tạm thời còn chưa trải nghiệm qua, không hề đem uy hiếp của Liễu Tuấn để vào trong lòng.
Liễu Tuấn chẳng nói nhiều, cười tủm tỉm nhìn Lăng Nhã cho con bú.
Vừa mới thành mẹ, khí chất Lăng Nhã tựa hồ có chút thay đổi, đường nét và thần thái trên khuôn mặt, càng thêm nhu hòa hơn trước.
Trẻ sơ sinh hết sức "ham ngủ", cô bé bú xong, mau chóng chìm vào giấc mộng đẹp. Có điều trong giấc ngủ, cô bé thi thoảng lại mút một hai miếng, tựa hồ không biết chán miệng.
Lăng Nhã không nỡ lấy đầu vú ra, cứ để cố bé ngậm như thế.
Liễu Tuấn nhắc:
- Em làm thế không được, em bé ngủ rồi, có khả năng bị sặc, em rút ra đi.
Thấy "kinh nghiệm phong phú" của Liễu Tuấn. Lăng Nhã lại lườm y một cái, cong môi lên, nhưng vẫn theo lời, nhẹ nhàng rút núm vú ra.
Cô bé nhóp nhép miệng có vẻ thèm thuồng.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Con gái chúng ta có phong phạm của em, rất thích bĩu môi.
- Em đẻ ra, đương nhiên là giống em rồi..
Lăng Nhã nói rồi vô tình bĩu môi, bản thân cũng bật cười.
- Trong thời gian này em vẫn ở thủ đô nhé.
Lăng Nhã đặt con gái sang một bên, nhìn Liễu Tuấn nói với ý dò hỏi. Vì cô ở tỉnh A cũng là một danh nhân khá nổi, nếu ở Ngọc Lan, thi thoảng đẩy con gái đi dạo phổ, khả năng gặp phải người quen rất cao. Mùa xuân năm nay cô mới xin từ chức, tới tháng chín sinh con, người có chút đầu óc nghĩ một cái là đoán ra nguyên nhân thực sự , không khỏi sinh ra nghi ngờ lớn.
Dù sao Lăng Nhã là phụ nữ độc thân, hơn nữa còn từng là "đệ nhất mỹ nữ" ở chính phủ tỉnh A.
Quan trường có ai không đầu óc nhanh hơn kẻ trộm? Liền liên tưởng tới Liễu Tuấn ngay. Hiện giờ quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng căng thẳng như thế, không nên để người ta nắm được điểm yếu gì thì hơn.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Em muốn ở đâu thì cứ ở đó, không sao cả.
Bất kể lúc nào, Liễu tỉnh trưởng luốn tràn trề tự tin.
Lăng Nhã gật đầu, có điều trong lòng đã quyết định, hai ba năm nữa sẽ ở lại thủ đô, sau này xem tình hình rồi hãy nói. Năm sau đại hội đảng tỉnh mở ra, năm sau nữa là địa hội toàn đảng, đều là thời kỳ mẫn cảm.
.... ....
Lại có thêm con gái, tâm tình Liễu tỉnh trưởng rất sung sướng, có điều tâm tình này không duy trì được bao lâu. Khi Liễu Tuấn về nhà cùng cha ăn cơm tối, phát hiện ra không khí rất không ổn.
Liễu Tấn Tài khi ăn cơm mày nhíu chặt, rõ ràng không tập trung mấy, chỉ ăn nửa bát cơm, uống vài ngụm canh, là bỏ bạt xuống gật đầu với vợ con, sau đó đi thẳng ra ngoài, về phòng làm việc.
Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.
Cha y bận rộn, điều này y biết rõ, từ khi ông làm quan, là công việc chưa bao giờ hết. Nhưng mỗi lần y về thủ đô ăn cơm với cha mẹ, Liễu Tấn Tài đều khá cao hứng, thường phá lệ ăn thêm nửa bát cơm biểu thị nội tâm vui vẻ của mình.
Hôm nay đúng là hơi bất ngờ.
Liễu Tuấn nhìn mẹ hỏi:
- Mẹ này, sảy ra chuyện gì thế.
Nguyễn Bích Tú tức tối nói:
- Làm sao mẹ biết? Thời gian qua lúc này ông ấy cũng nhíu chặt mày, lo lắng trùng trùng...cái nước này lớn như thế, công việc chưa bao giờ hết.
Cố nhân có câu: Thiên tử vô tư sự.
Liễu Tấn Tài thân là thủ tướng, lại nổi danh là cuồng công tác, cơ bản chẳng còn chuyện tư gì nữa. Huống hồ bốn người con đều có gia đình hạnh phúc, tiền đồ rộng mở, chẳng cần Liễu Tấn Tài lo lắng tới việc tư.
Tâm tình Liễu Tấn Tài không tốt, 100% là vị chuyện công.
Nhưng vì quy củ "phu nhân không can thiệp vào chính sự", trong lòng Liễu Tấn Tài vì sao lo lắng, Nguyễn Bích Tú thực sự không biết, vì thế bà lại càng khó chịu.
Cha tâm tình không tốt, ảnh hưởng tới cả Liễu Tuấn, thường ngày y phải ăn ba bát cơm, lần này không ngờ ăn hai bát đã đặt đũa xuống.
Nguyễn Bích Tú phật ý:
- Tiểu Tuấn, sao con cũng học ba con rồi? Ăn thì ít phiền muộn thì nhiều, chẳng phải chuyện tốt.
Liễu Tuấn cười:
- Mẹ, con không sao đâu, con không đói.
- Con đi bảo ba con ra ngoài đi dạo, đừng cả ngày từ sáng tới tối ngồi trong văn phòng. Thời gian qua ngay cả đi khảo sát cũng ít.. Nếu không có thể hoạt động nhiều thêm một chút.
Hiện giờ là tháng chín, Liễu Tuấn biết ông giảm bớt hoạt động khảo sát vì sao, tháng mười sẽ tổ chức đại hội toàn quốc, có nhiều công tác phải chuẩn bị. Lúc này Liễu Tấn Tài phải ở lại thủ đô.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng, con hỏi Vương Đạo Điền xem có ai hẹn nói chuyện không.
Trong rất nhiều nhân viên công tác phục vụ thủ tướng, Vương Đạo Điền là tổng quản, không phải trực ban, có điều lại là người bận rộn nhất, an bài lịch trình của Liễu Tấn Tài, đều do hắn thẩm định. Có bản thời gian làm việc của hắn nhất trí với thời gian làm việc của Liễu Tấn Tài.
- Vương chủ nhiệm, tôi là Liễu Tuấn đây.
Liễu Tuấn gọi điện thoại tới.
Vương Đạo Điền cười:
- Đâu cần phải báo tên như vậy... Tỉnh trưởng mới về sao?
- Ừ, tôi về xin mấy hạng mục.
Liễu Tuấn về thủ đô bầu bạn Lăng Nhã là sự thực, xin hạng mục là sự thực, dù y là công tử thủ tướng, lại có mối quan hệ lớn ở thủ đô, có ưu thế hơn đại bộ phận tỉnh trưởng, nhưng quan hệ vẫn phải làm, người đứng đầu các bộ ủy ban quốc gia, ai chẳng chú trọng thể diện.
Vương Đào Điện khách khí hỏi:
- Có cần tôi giúp không.
- Ha ha, cám ơn anh, tạm thời không cần, đều là hạng mục trong kế hoạch rồi... Vương chủ nhiệm , cha tôi đang làm gì? Có triệu kiến cán bộ nói chuyện không?
- Tạm thời không... 7h50 có an bài.
Liễu Tuấn xem đồng hồ, còn hơn 1 tiếng nữa:
- Vậy được, tôi qua nói chuyện với ba tôi, gần đây tâm tình của ông không tốt lắm.
Vương Đạo Điền do dự, Liễu Tuấn dù không thể nói là có thể gặp thủ tướng bất kỳ lúc nào, nhưng luôn có quyền ưu tiên.
- Ừm, Liễu tỉnh trưởng, tôi đoán thời gian qua thủ trưởng phiền não vì chuyện đồng tệ tăng giá.
Vương Đạo Điền nhắc nhở.
Liễu Tuấn cau mày lại.