Trong phòng hội nghị huyện ủy chính đang thảo luận về xóa khu gộp xã, đây đã là cuộc thảo luận thứ bảy của huyện Ninh Bắc về đề tài này rồi, trừ toàn bộ thành viên của huyện ủy ra, Hầu chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, La chủ nhiệm của ủy ban biên chế huyện, trưởng ban vũ trang nhân dận huyện, chủ tịch chính hiệp huyện và hai phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện đầu tham gia cuộc họp.
Bành Thiếu Hùng chậm rãi nói:
- Các đồng chí, công tác chuẩn bị tiền kỳ của xóa khu bỏ xã, cơ bản là đã hoàn thành rồi, cuộc họp thường ủy lần này, chính là xác định vấn đề biên chế và vấn đề khu quản hạt của hai mươi mốt xã thị trấn.
Trước đó, huyện chính phủ định ra dự thảo toàn huyện gộp 75 xã thị trấn thành 21 cái, cũng đã chứng cầu ý kiến, và gửi tới những người đứng đầu đảng chính phủ ở khác khu xã và thị trấn.
Dự thảo đó cơ bản đã tính toán tới tất cả các phương diện, về nguyên tắc đã tởi thành cơ chế, các xã thị trấn vốn có, nếu không có tình huống vô cùng đặc thù thì không chia tách, toàn bộ sẽ gộp vào trong xã thị trấn mới.
Mỗi một xã thị trấn mới thành lập đều cố gắn có một sản nghiệp trụ cột, để có lợi cho sự phát triển về sau.
Ngoài ra cũng suy tính đầy đủ tới nhân tố văn hóa, lịch sử, phong tục tập quán, nhân văn địa lý thủy thổ của xã thị trấn, có thể nói là tương đối toàn vẹn.
Dự thảo sau khi phát đi, không thu được bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Nếu như xóa khu gộp xã đã được tỉnh coi như là thí diểm, thì đã thành xu thế chính, gộp xã ra sao các cán bộ chẳng hề quan tâm, điều bọn họ quan tâm thực sự là sau khi gộp xã rồi, vấn đề nhân viên thế nào, nhất là những người đứng đầu các xã, bình thường bọn họ "nắm trọn đại quyền" quen rồi, hiện giờ sĩ đồ có biến hóa trọng đại, làm sao không quan tâm cho được.
- Mọi người có ý kiến gì với dự thảo, hãy đề xuất ra đi.
Bành Thiếu hùng quét mắt qua phòng hội nghị một lượt, dừng lại ở Lý Giang.
Dự thảo này là do Liễu Tuấn làm ra, nếu lại trưng cầu ý kiến của y nữa há chẳng phải tự vả miệng mình hay sao?
Lý Giang rất khách khí nói:
- Tôi tán thành! Dựa thảo này cơ bản là đã đầy đủ rồi.
Mọi người phát hiện ra, bí thư Lý Giang gần đây ngày càng dễ tính rồi, trên cuộc họp thường ủy không phát ngôn gì nữa, dù cho Liễu Tuấn hay là Bành Thiếu Hùng có nói gì, chỉ cần hai người đứng đầu không có ý kiến đối lập, là Lý Giang tán thành trước tiên, còn khi hai người đó ý kiến bất đồng thì Lý Giang giữ im lặng.
Sự biến đổi này cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Bởi vì Lý Giang thuộc hệ của Doãn Bảo Thanh, mà đầu năm nay, Doãn Bảo Thanh vì vụ án gian lận hoạt động chi giáo đã nghỉ hưu trước, chỗ dựa lớn nhất của Lý Giang không còn, tiếng nói mất uy, trước kia đi theo Bành Thiếu Hùng còn có chút vẻ minh hữu, có thể ngồi ngang hàng, hiện giờ thì không được nữa rồi.
Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Bành Thiếu Hùng cũng không được chặt chẽ như trước, nên bắt đầu giữ trạng thái trung lập.
Hắn chọc không nổi Liễu Tuấn mà.
Tiếp theo đó, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung, Thạch Trọng lần lượt biểu thị tán đồng, vốn cho rằng phải thương thảo vất vả kết quả chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã được toàn phiếu thông qua.
- Được rồi, nếu như mọi người đã tán đồng phương án gộp xã này, như vậy cứ theo đó báo cáo lên tỉnh và thành phố!
Bành Thiếu Hừng nói rồi liếc mắt nhìn Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Tiếp thao đó là bàn luận phương diện kiến thiết kinh tế, đều là do Liễu Tuấn đề ra, toàn là vấn đề kinh tế thuần túy, từ Bành Thiếu Hùng trở xuống không, mọi người quá nửa là không tùy tiện phát biểu ý kiến, chỉ có Thạch Trọng thi thoảng bổ xung vào câu, sự thực chứng minh, Liễu Tuấn làm kinh tế rất giỏi, người khác phải nhọc lòng làm gì?
Đương nhiên nếu như liên quan tới việc làm hạng mục cụ thể thì lại là một tình cảnh khác rồi, mọi người hăng hái phát biểu, nhất là khi xác định người chủ trị hạng mục kiến thiết, thì càng không tùy tiện "khách khí".
Trong chuyện đó có liên quan tới xung đột lợi ích nhất định mà lại.
Tuy nói hiện giờ hai người đúng đầu huyện ở phương diện làm kinh tế rất giỏi, cũng khống chế rất tốt cán bộ phía dưới không những tay lung tung, nhưng chuyện lớn không dám làm loạn chuyện nhỏ thì thế nào cũng có.
Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn có liêm khiết tới đâu cũng không thề chặt đứt hoàn toàn đường phát tài của người khác.
- Bí thư Viên Triêu, tôi phản ánh một tình huống với đồng chí.
Thảo luận kiến thiết kinh tế xong, Liễu Tuấn nói với Khâu Viên Triêu.
- Mời huyện trương rnói.
Khâu Viên Triêu không đẻ ý lắm tới chuyện ki thiết kinh tế, người ở hội trường, còn linh hồn phiêu diêu mây gió rồi, đột nhiên bị Liễu Tuấn điểm danh, liền giật mình đánh thót một cái.
Liễu Tuấn nói:
- Hiện tượng trộm cắp ở nông thôn hiện giờ rất nghiêm trọng, nghe nói rất nhiều quần chúng bị đánh cắp mất gà vịt.
Đây là tin tức tình báo có được khi ăn cơm ở nhà cụ Mai.
Nghe nói ở thôn bọn họ, thường xuyên bị mất gia cầm, rất nhiều hộ ấp trứng, gần như trong một đêm bị trộm cắp sạch sẽ, Mai Văn Hoa rất hoài nghi có một đám trộm cắp "hành động thống nhất".
Nếu không hiệu suất không thể cao như thế.
- Vâng, tôi lập tức sẽ phái người đi điều tra.
Thì ra là chuyện này, Khâu Viên Triêu thở phào, vội vàng bày tỏ thái độ.
Sau khi tan họp, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn đi trước, tiếp theo đó là Lý Giang, Lục Hương Mai, Chu Quốc Trung, rồi mới tới các thường ủy khác, đừng nghĩ đây là chuyện nhỏ, đó là điều cần phải rất chú ý.Bành Thiếu Hùng đề nghị:
- Huyện trưởng, tới chỗ tôi ngồi một lát nhé.
Liễu Tuấn gật đầu.
Dự thảo gộp xã đã bàn xong, tiếp theo là thương thảo điều phối cán bộ rồi, nhất là việc bố trí nhân viên chính thức của hai mươi mốt xã thị trấn, cần phải được xác định sớm, nếu không thì bước tiếp theo của xóa khu gộp xã không thể nào thực hiện được.
Những ngày qua Bành Thiếu Hùng, Lục Hương Mai, Trân Chí Quang, những cán bộ huyện ủy nắm quyền điều phố cán bộ cửa nhà đã bị chen lấn nứt ra rồi, nhưng thành viên huyện ủy khác, cũng khách khứa chật nhà.
Chỉ có gian phòng số ba của nhà khách Thiên Nga không có ai đặt chân tới.
Ai mà dám chứ!
Vị huyện trưởng này có sở thích "tao nhã" là đưa người tặng quà vào nhà lao đấy.
Những thường ủy khác, đặc biệt là Bành Thiếu Hùng, cho dù không hề tham tiền, ít nhất cũng không "hung ác" như vậy, hơn nữa những lễ vật nhỏ như trè thuốc thì Bành Thiếu Hùng vẫn thu, điều này khiến cho người ta nhìn thấy một tia hi vọng.
Theo lý mà phân tích, Liễu Tuấn làm như thế là không được "lòng dân", ít nhất là không được "lòng quan", anh thanh liêm chính trực, được, chúng tôi chọc không được nhưng tránh được! Thế này không phải là đem cán bộ đẩy hết sang phía Bành Thiếu Hùng sao?
Đạo lý này Liễu huyện trưởng hẳn là phải biết chứ?
Liễu huyện trưởng biết, nhưng "ngài" chẳng bận tâm.
Người ta là nha nội, có người cha tốt với nhạc phụ tốt bảo hộ, không coi đám tôm tép ở nông thôn các ngươi vào trong mắt, đắc tối với các ngươi thì sao nào? Cắn ta hả?
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của các cán bộ bình thường thôi, một số người đặc biệt tinh minh thì lại nhìn ra một số đạo lý.
Liễu huyện trưởng gần đây tần suất xuống cơ sở ngày một cao, tần suất triệu kiến cán bộ cơ sở cũng ngày một cao, hơn nữa những cán bộ được triều kiến, đều là những người biết làm kinh tế. Ví như Mai Văn Hoa, cơ bản đã thành tâm phúc của Liễu huyện trưởng, chẳng có chuyện gì cũng chạy tới phòng làm việc của Liễu huyện trường thì thà thì thụt.
Có người thậm chí khẳng định, bí thư đảng ủy của thị trấn Ngũ Lý Kiều mới ngoài Mai Văn Hoa ra thì không thể là ai khác.
Đừng có thấy huyện trường không quản cản bộ, phương án "phân phối lại quyền lực" lần này, không được Liễu huyện trưởng gật đầu, Bành bí thư cũng chịu chết! Ở truyện lớn như vậy, nhất định phải lên thường ủy, mà ở thường ủy thì Liễu hệ chiếm quá nửa số ghế rồi.
Phóng chừng trong hai mươi mốt xã thị trấn mới này, trừ thị trấn Thành Quan ra, mũ ô sa của hai mươi người đứng đầu khác, đều sẽ hình thành một phân phối hợp lý giữa Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn.
Ở dưới tình huống bình thường, bí thư sẽ nắm nhiều hơn một chút, chia " 7- 3" với huyện trưởng! Bí thư uy thế ví như Phương Triêu Dương trước kia, thì có một thôn cũng chẳng chia.
Nhưng quy luật này không dùng với Liễu Tuấn được.
Chia năm năm.
Đó là cách nhìn nhất trí của các quan viên huyện Ninh Bắc.
Bởi thế, cho dù không ai dám đi tới phòng số ba nhà khách Thiên Nga, nhưng gần như đạp bằng cửa nhà Phan Tri Nhân và Dịch Hàn.
Mọi người đều nhìn ra, chân chính có thể nói chuyện trước mặt Liễu Tuấn, chỉ có Dịch Hàn và Phan Tri Nhân, đặc biệt là Dịch Hàn, bản thân mặc dù chỉ là một phó giám đốc công ty than cấp phó khoa, nhưng mà người ta là bạn họ của Liễu huyện trưởng, Trương Hiểu Mạn lại theo sát bí thư tiền nhiệm Bạch Dương.
Với quan hệ mật thiết giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn như thế, giả thiết có thể dánh tiếng với Liễu Tuấn thì cơ bản là anh muốn vị trí nào là được vị trí đó rồi.
Chỉ có điều muốn thuyết phục được Phan Tri Nhân và Dịch Hàn cũng chẳng phải là chuyện dễ.
Nhất là Dịch Hàn, đúng là giống Liễu Tuấn y hệt, đao thương bất nhập, cho dù là một điếu thuốc một bình rượu cũng không hề khách khí chối từ, bất kỳ ai nhắc tới vấn đề điều phối cán bộ, là lập tức bị hắn nghiêm mặt chặn lại.
Tới phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, thư ký vội rót trà nước cho hai vị lãnh đạo.
Bành Thiếu Hùng khách khí nói:
- Huyện trưởng khoảng thời gian này vất vả rồi.
Liễu Tuấn cười:
- Cũng chẳng vất vả lắm làm tuần tự từng bước thôi.
Bành Thiếu Hùng nói đùa:
- Khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi, nếu như đồng chí làm thế gọi là tuần tự từng bước, thì chúng tôi chẳng phải là tiêu cực chây lười sao?
Liễu Tuấn mỉm cười, cầm chén trà lên uống.
Bành Thiếu Hùng lấy thuốc lá ra mời, Liễu Tuấn ngăn lại lấy thuốc lá Trung Hoa ra nói:
- Hút của tôi đi.
- Đồng chí là triệu phú, không tự giác một chút cứ phải để tôi nhắc nhở.
Bành Thiếu Hùng cười ha hả, không khí rất hòa hợp.
Có điều Liễu Tuấn biết, đề tài tiếp theo chẳng thể nhẹ nhàng được.
Ở vấn đề nhân sự trọng đại, Bành Thiếu Hùng khẳng định phải giữ vững giới hạn của bí thư.