“Sao vậy, tiểu Tuấn, không vui sao?”
Xảo Nhi thấy tinh thần của tôi không vui, ngồi lặng yên trên chiếc ghế trúc, hỏi han quan tâm.
Thay đổi trong huyện, Lương Xảo không biết, cũng không thật quan tâm. Cô ấy là kiểu phụ nữ điển hình, trong lòng không có quá nhiều thứ phải quan tâm chỉ tôi và cái cửa hàng bánh mì ra thì đã đầy mất rồi.
Đương nhiên, thi thoảng tôi cũng nghĩ tới Nghiêm Phi, nhưng cũng khồng quá nhiều.
Còn về chị tiểu Thanh, chị ấy trước đây cũng rất để ý, bây giờ đến công ty Thông Đạt rồi, đã rất lâu không có qua lại. Cái này cũng tốt, Xảo Nhi càng có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi, không cần lo lắng tới vẻ mặt của chị tiểu Thanh.
Tôi uể oải đồng ý 1 tiếng.
Xảo nhi cũng có chút lo lắng, cho rằng tôi bị ốm, vội vàng đưa tay sờ trán tôi. Bàn tay nhỏ của cô ấy mềm mại, đem theo hương thơm nhè nhẹ của bánh mì.
Tôi đưa tay sờ tay cô ấy, nở 1 nụ cười ấm áp.
“Tôi không sao, trong huyện có mấy việc, tôi nghĩ thôi”
“ừm”
Xảo Nhi liền yên tâm, với những điều tôi nói ra là “ Việc của huyện” thì cô ấy đã quá quen rồi, không chút kinh ngạc. Thấy nước trà trên bàn đã nguội liền đem đổi cốc khác cho tôi, tiện thể mang lên 1 đĩa thịt bò tẩm và hai chiếc bánh mì, nhẹ nhàng đặt gần với tầm tay của tôi.
Mạnh Vũ Hàn nhậm chức được 3 ngày. Thì tôi gặp Mạnh Túc Tiến bên ngoài lầu làm việc của ủy ban thường vụ ủy ban huyện. Đứa trẻ này với cái vẻ vênh váo hống hách làm cho ai khi nhìn thấy cũng có chút tức giận. Mạnh Vũ Hàn ở tại lầu số 1, cái lầu này vốn là phòng miễn phí mà Nghiêm Ngọc Thành và cha đều kêu là phiền phức, nên chưa từng chuyển qua đây.
Đây cũng chẳng có gì,sống ở đó chẳng sao quan trọng là trên đầu đội mũ quan to hay nhỏ.
Mạnh Túc Tiến nhìn thấy tôi. Ngạc nhiên một lúc, anh ta rõ ràng không nhận ra tôi.
Trẻ con vẻ bên ngoài thay đổi rất nhanh. Chỉ hơn 1 năm so sánh với thời gian gặp nhau tại huyện Thanh An. Tôi vừa lớn vừa cao lên nhiều,có lẽ cũng gần 1m50. Dáng vẻ càng lớn càng mạnh mẽ, những nét non nớt trên khuôn mặt cũng mất dần đi. Lương Quốc Cường đã dạy tôi pháp môn vận khí đại châu thiên, nếu như luyện nhanh sư phụ nói cuối năm nay hoặc đầu năm sau có thể bắt đầu luyện khí cương công.
Mạnh Túc Tiến vẫn cái dáng vẻ tùy tiện đó. Cái áo jacket mở phanh ra áo sơ mi bên trong cho ra ngoài còn tháo 3 chiếc cúc nữa, tóc thì dài,ăn mặc cẩu thả, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt mãi không thể nghiêm túc mà nhìn người khác.
Mạnh Vũ Hàn cũng là 1 người rất thận trọng làm sao lại dạy dỗ được 1 kẻ ăn chơi như thế này chứ?
Tôi chỉ liếc nhìn hắn một lát, rồi cứ thế đi thẳng.
Mạnh Túc Tiến ngạc nhiên ở phía sau lưng tôi.
Cuối năm ngoái, phòng làm việc của ủy ban huyện bắt đầu phân chia ranh giới, ngăn cách phạm vi của khu làm việc của ủy ban huyện và khu làm việc của ủy ban cách mạng, mỗi bên đi một cửa khác nhau, đây cũng là chủ ý của Nghiêm Ngọc Thành.
Mỗi sáng đều có một nhóm các cán bộ tập trung bên ngoài phòng làm việc ủy ban cách mạng ủy ban huyện để báo cáo công tác, đây cũng là thói quen dần dần đã hình thành trong 1 năm qua. Kì thực rất nhiều công việc không nhất thiểt mỗi sáng cứ phải chạy tới đứng trước cửa ủy ban huyện ủy ban cách mạng để báo cáo với lãnh đạo, gọi một cuộc điện thoại là có thể làm xong việc. Nhưng những cán bộ bậc trung này lại thích đến đây xếp hàng từ sớm, như là các bí thư chủ nhiệm sẽ cho phong bao vậy.
Do thông báo tin tức không thuận tiện, thật sự là có một vài việc quan trọng cần phải đợi lãnh đạo quyết định, dần dần , một vài cán bộ giỏi về việc luồn cúi, muốn nhân cơ hội tiến gần lại lãnh đạo, cũng mượn cái cớ báo cáo công tác sớm chen vào hàng ngũ xếp hàng. Coi như lãnh đạo thật sự không tiếp kiến anh, trước khi lãnh đạo bước vào phòng làm việc, thì cũng phải cùng lãnh đạo nói chuyện vài câu, ít nhất thường xuyên lộ diện, không thể để thời gian quá dài mà làm cho lãnh đạo quên mất đức hạnh của mình là gì. Vạn nhất nếu như lãnh đạo vui vẻ, bảo anh vào báo cáo công tác, như thế không phải là gặp may hay sao?
Cứ thế, mỗi sáng trước cửa phòng làm việc ủy ban cách mạng đều đứng đầy chật người là người, với những màu xanh đậm của bộ quần áo trung sơn, màu đen của những chiếc túi đựng văn kiện, họ thì thầm với nhau,rất là náo nhiệt. Đây là những việc mà mỗi sáng Lương Thiếu Lan nhìn thấy mỗi khi đi chợ mua thức ăn.
Như thế này, Nghiêm Ngọc Thành rất không bằng lòng, đã hầm hầm khó chịu đến mấy lần nhưng đâu vẫn hoàn đó.
Có cái lý người dân không chịu trách nhiệm, không sợ bí thư Nghiêm tức giận, tức cũng chỉ vài ngày, sau thì lại bình thường. Nghiêm Ngọc Thành lại không thể vì cái này mà kỷ luật người ta, sau này, cũng đành hủy bỏ cứ để mọi việc trôi đi.
Việc này cũng xảy ra tương tự ở huyện Thanh An.
Mạnh Vũ Hàn nhậm chức được mấy ngày, thì phát hiện ra chẳng có ai tới tìm ông ta. Ngoài mấy vị đầu não của bộ trực thuộc ủy ban huyện và ủy ban thường vụ đến chào đón ra, những người phòng ban khác đều rất dè dặt, bao gồm cả mấy vị phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng của ủy ban không thường trực, đều chưa từng đến văn phòng của ông ta. Ngược lại thì người đến báo cáo tại văn phòng của chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện Liễu Tấn Tài và phó bí thư ủy ban Đường Hải Thiên lại rất đông .
Mỗi buổi sáng, Mạnh Vũ Hàn bước đi khoan thai đĩnh đạc, đến văn phòng bí thư huyện, đợi các cán bộ tới văn phòng mình báo cáo công tác và chào hỏi tuy khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, nhưng trong sâu ánh mắt đó lại chứa đựng một điều gì đo cẩn trọng, trong cách xưng hô “ Chào bí thư Mạnh" thì lại đem theo một khoảng cách nhất định.
Mạnh Vũ Hàn cho dù không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại không hề thoải mái.
Tình hình thực tế hoàn toàn trái ngược với những mong muốn tốt đẹp trong tưởng tượng ban đầu về “ Một triều quyền lực trong tay, thì đem mệnh lệnh ra mà thi hành” . Cái làm ông ta không vui là không cần thông qua bí thư này mà mọi việc vẫn tiến hành tốt.
Mẹ kiếp, như là ông đây đến làm cái chức quản lý, chứ không phải đến để làm cháu dâu nhỏ.
Cho dù trong lòng có tức giận như thế nào thì bí thư Mạnh tạm thời cũng chỉ có thể kìm nén lại, không thể vừa mới lên chức đã đắc tội với tất cả những cán bộ bậc trung được.
“Chỉ cần Nghiêm Ngọc Thành đi, Liễu Tấn Tài mới không thể sống tiếp!”
Xem ra sau khi say rượu thì Lưu Văn Cử không còn chú ý tới lời nói của mình nữa.
Cục diện của huyện Hướng Dương rõ ràng không chỉ Nghiêm Ngọc Thành là có năng lực, Liễu Tấn Tài vị chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện dù xuất thân từ thợ sửa chữa thì khả năng cũng không nhỏ, khi quản ký những cán bộ bậc trung này ai cũng nghiêm túc tuân theo.
Mạnh Vũ Hàn cảm thấy cần thay đổi sách lược một chút, không thể cứ ngồi đây mà đợi các cán bộ tới được, phải chủ động đến chào hỏi các đồng chí ấy trước.
Chủ động đến chào họ như thế này, cần bắt đầu từ nơi của Liễu Tấn Tài trước tiên. Quy tắc này không thể tùy tiện phá vỡ được.
"Đồng chí Tấn Tài, có thời gian chứ? Tôi là Mạnh Vũ Hàn đây…”
Những lời Mạnh Vũ Hàn nói trong điện thoại rất khách khí.
Xưng hô như vậy cũng rất khéo léo. Gọi trực tiếp là “ Chủ nhiệm Liễu”, để tránh gây ra sự cứng nhắc, nhưng vừa mới lên mà đã gọi “ Tấn Tài” hoặc “ Chủ nhiệm Tấn Tài”, lại quá nhiệt tình thân thiết, tình cảm giữa hai người vẫn chưa thể đạt tới mức độ này. Tốt hơn hết là dựa theo nội quy của đảng, xưng hô “ Đồng chí Tấn Tài” khá phù hợp, đã không quá cứng nhắc lại không quá nhiệt tình.
“ừm, là bí thư Mạnh, xin hỏi có chỉ thị gì chăng?”
Giọng nói của cha cũng là rất đúng mực.
“Nếu như đồng chí không bận, tôi qua đó nói chuyện”
“Bí thư Mạnh có chỉ thị, thì tôi nên qua đó”
Cha tuân thủ quy tắc.
Theo lí, bàn bạc giữa hai cán bộ thứ nhất và thứ hai thì người phó thường là chủ động đến văn phòng của trưởng.
“Haha, đồng chí Tấn Tài thật quá khách khí, ai đến ai đi đều là như vậy mà….tôi sẽ qua đó……..”
Nếu như bí thư Mạnh kiên quyết như vậy, cha cũng không quá khách khí.
“Thế cũng được, bí thư Mạnh, tôi đợi ở phòng làm việc”
Khi này,thì cục trưởng Đường cục thuế tài đang đứng đó báo cáo với cha, cũng cáo từ ra về.
Một lúc sau, Mạnh Vũ Hàn đến văn phòng làm việc của cha, vừa vào cửa liền chủ động đưa tay ra bắt tay, mình đã chủ động đến, thì phong thái khó tránh là đã giảm đi chút ít. Dù sao mình cũng vừa lên nhậm chức, phong thái có thấp một chút cũng chấp nhận được.
Cha đã làm chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện hai năm, uy của quan và cái thế của quan cũng đã dần dần hình thành rồi. Nhưng người ta là cấp trên đã tỏ ra cái thái độ này, đương nhiên không nên quá tự cao tự đại, đi ra từ phía sau chiếc bàn làm việc, nhiệt tình bắt tay với Mạnh Vũ Hàn, mời ông ta ngồi.
Thư kí tiểu Liêu pha cho Mạnh Vũ Hàn một tách trà ngon, và rót thêm vào tách trà của cha, sau đó mới lui ra ngoài.
Thư kí Liêu tên đầy đủ là Liêu Thuận Lợi, là người do Giang Hữu Tín trước khi đi tìm cho cha, đồng nghiệp tại phòng thư kí, hơn Giang Hữu Tín một đến hai tuổi, ngòi bút cũng không tồi, làm việc rất thận trọng, trầm tính ít nói, có những nét tính cách giống với Giang Hữu Tín. Cái quan trọng bối cảnh không phức tạp, cũng không có chỗ dựa nào, làm thư kí cũng tương đối an tâm.
"Bí thư Mạnh có chỉ thị gì chăng?”
Cha mở lời trước vẫn là câu này, không lạnh lung cũng không quá nhiệt tình. Vẫn dựa trên tinh thần của công việc.
"Haha, đồng chí Tấn Tài, tôi vừa đến nhậm chức, thì có chỉ thị gì chứ? Chỉ là muốn nói chuyện với đồng chí thôi, tìm hiểu tình hình căn bản của huyện ta…”
Mạnh Vũ Hàn cười rất tươi.
"Haha, đã như vậy, thì tôi cũng báo cáo qua vậy…”
Cha trầm lại 1 chút, bắt đầu báo cáo một loạt nhưng số liệu. Cha xuất thân là dân kí thuật, với những các loại số liệu khá nhanh nhạy, không cần đến những tài liệu, tình hình căn bản của toàn huyện đã nói ra thì không chút vấp nào.
Mạnh Vũ Hàn nghe rất chăm chú, có chỗ nào không hiểu, thi thoảng cũng hỏi xen vào 1-2 câu. Khi mới bắt đầu, ông ta chỉ là có ý định đến xem xét tình hình và cùng cha giao lưu một chút, dần dần thì bắt đầu kinh ngạc, nhiều số liệu như vậy, phần lớn là đề cập đến tổng sản lượng công nông nghiệp của toàn huyện, phần nhỏ là tình hình về vấn đề lỗ lãi thuộc quy mô nhà máy, cha nói rất rõ ràng, dứt khoát là rất hiểu tình hình.
Chẳng nhẽ liễu Tấn Tài mới là thợ xuất thân sửa chữa, trong thời gian ngắn có 2 năm, có thể lập được cái quyền uy như vốn là gốc gác ở cái huyện Hướng Dương này vậy. Thử nghĩ xem các cán bộ ở những bậc khác, khi trước mặt cấp trên đều là lánh mình, trong lòng làm sao lại không nảy sinh những cảm giác sợ hãi chứ?
Nghe xong, Mạnh Vũ Hàn cũng dần dần yên tâm, đây chính là người thành thực làm việc, nên không có trò quỷ quyệt gì. Sau 1 tiếng, Mạnh Vũ Hàn khen ngợi nói: “ Đồng chí Tấn Tài, thật giỏi chẳng trách mấy năm nay huyện Hướng Dương lại phát triển nhanh như vậy, có quan hệ rất lớn tới 1 vị lãnh đạo tài giỏi như đồng chí rồi.”
Nghe câu khen ngợi này, trong lòng cha lại có chút phản cảm.
Mạnh Vũ Hàn rõ ràng là đang khen ngợi, nhưng trong lời nói lại mạng một chút sắc thái của lãnh đạo cấp trên. Tuy nói bí thư ủy ban huyện là người đứng đầu, nhưng cấp bậc hành chính của hai người lại không có khác nhau mấy, những lời ông nói ra thì mang sặc mùi của quan trên, xem ra bình thường cha cũng đã quen với việc như thế này rồi.
Cha là người chân thực, bình thường phản cảm nhất với những kiểu quan như “Quan lớn”
May mà bây giờ cha cũng rèn luyện đượccách kiềm chế, trong lòng cho dù tức giận cũng không bộc lộ ra ngoài, lạnh lùng nói: “ Bí thư Mạnh khách khí quá rồi, một điểm thành công của huyện Hướng Dương đều là kết quả do bí thư Nghiêm lãnh đạo có phương hướng và sự nỗ lực của tất cả các đồng chí cán bộ”
“Đúng, đúng, phòng ban đoàn kết lại mới là một ban có sức đấu tranh mà…”
Mạnh Vũ Hàn cười.
“Đồng chí Tấn Tài này, trong huyện sắp mở họp toàn ủy ban huyện và đại biểu nhân dân đúng không? Việc này, sắp xếp như thế nào rồi?”
Cha mỉm cười: “Tình hình cụ thể của việc này là do bên ủy ban huyện phụ trách, bí thư Đường Hải Thiên đảm nhiệm, thư kí Lã Chấn phụ trách sắp xếp cụ thể. Bí thư Mạnh có thể tìm hai vị đó để tìm hiểu thêm.”
Câu nói này rất hợp quy tắc.
Ủy ban cách mạng chỉ quản lý sản xuất kinh tế, việc bên đảng ông đi tìm bí thư đảng , tôi không thể tùy tiện tham gia.
Mạnh Vũ Hàn rất bằng lòng đứng dậy, đưa tay ra, cười nói: “ Đồng chí Tấn Tài, đã làm mất thời gian của đồng chí…”
“Đâu có đâu có, hoan nghênh bí thư Mạnh đóng góp ý kiến về những sai xót trong công tác của ủy ban cách mạng”
Ý câu nói này của cha cũng rất rõ ràng, ông vừa tới thì đừng có thò tay thò chân vào bên ban cách mạng, đây là bên của liễu Tấn Tài tôi.
“Cùng giúp đỡ nhau, ha ha..”
Nơi khóe mắt của Mạnh Vũ Hàn động đậy 1 chút, ngay lập tức cười ha ha, nói hai câu khách khi, cáo từ ra về.
Mạnh Vũ Hàn vừa rời khỏi, cha suy nghĩ 1 lát, cầm điện thoại gọi cho Đường Hải Thiên. Sau đó, lại gọi cho Ngô Thu Dương.
“Cha, cái người Mạnh Vũ Hàn này, có giả tạo không?”
Tối hôm đó, trong căn phòng của mình tôi hỏi thẳng cha.
Nghiêm Ngọc Thành đã điều đến thành phố Bảo Châu, rất nhiều việc chỉ có hai cha con tôi bàn bạc. Đường Hải Thiên tuy là người cùng chí hướn, nhưng qua lại thì chưa đến mức độ này. Ông ta với tư cách người chính thống cũng rất khó hoàn toàn tiếp nhận việc tham gia bàn bạc thảo luận với 1 đứa trẻ con 11-12 tuổi.
Cha nhìn tôi, châm điếu thuốc, từ từ nói : “ Vẫn chưa nhìn ra được, nhưng quá là hách dịch theo kiểu miệng lưỡi nhà quan”
“Hơ hơ, ông ta dạy được 1 đứa con như vậy tự mình cũng không có tư cách đó”
Tôi tức giận nói.
Không hoàn toàn là nguyên nhân do Mạnh Túc Tiến, chủ yếu nhất vẫn là Mạnh Vũ Hàn dựa vào quan hệ mà tranh mất cái vị trí bí thư ủy ban huyện của cha. Thật sự không thể nhịn được!
Từ ngày đầu ông ta nhậm chức, thì đã bị tôi liệt vào danh sách của những kẻ thù lớn rồi. Tuy nói bí thư ủy ban huyện và chủ nhiệm hội ủy cách mạng huyện đều là cấp xử, nhưng trong mắt lãnh đạo khu vực, ủy ban khu vực là hoàn toàn không giống nhau. Bất luận là trước đây hay bây giờ nhìn chung những vị quan cao của tỉnh là đại sứ che đậy, ít nhất chưa từng có kinh nghiêm đảm nhiệm chức bí thư ủy ban huyện, có thể thấy bí thư ủy ban huyện vẫn là cái vị trí mà quan trường cần hướng lên.
Cha cười : “ Đây không phải ngay cả bác Nghiêm của con cũng từng mắng hay sao?”
Tôi liền im lặng. Không những Nghiêm Minh không như thế, mà Đường Thắng Châu, Ngụy Hồng Kì, Mã Văn Tài cũng là nói bậy. Càng là bên dưới tiên sinh Liễu Tuấn, có lẽ quyết không thể được gọi là những người dân tốt!
Ha ha, vấn đề này tôi không bàn luận nữa.
“Cha, không phải sắp mở họp toàn ủy ban huyện và đại biểu nhân dân sao? Những cán bộ mới chưa đến kịp cũng nên động đậy tí chứ”
“Ha ha,quyền nhậm miễn của cán bộ là trong tay của người đứng đầu”
Cha không thay đổi sắc mặt.
Thấy cha với thái độ không có gì như vậy, tôi liền cười.
“ Người đứng đầu như ông ta, cái mông vẫn chưa ngồi vững đâu”