- Liễu tỉnh trưởng, làm một chén.
Thôi Phúc Thành nâng chén rượu lên mời Liễu Tuấn.
Trong một gian phòng bố trí trang nhã ở một trà lâu không có gì đáng chú ý, gần đây trà lâu ở Ngọc Lan có xu thế tràn lan, mọc lên như nấm sau mưa.
Trong đó có vài trà lâu quy mô không lớn, nhưng cấp bậc rất cao, không hề kém các khách sạn sang trọng, trang thiết bị bên trong vô cùng cao cấp, vì không cần chi phí thuê phòng ốc quản lý quá lớn, so ra chi phí ở trả lâu ít nhất ở các khách sạn lớn, vì thế một số trà lâu làm ăn tốt bất ngờ, ngày nào cũng đầy khách.
Thiên Hương trà lâu chính là một trong số những nơi kinh doanh rất tốt đó.
Có điều Liễu Tuấn biết những trà lâu này làm ăn tốt không phải vì trang thiết bị xa hoa, không phải vì phục vụ chu đáo, hay nhà bếp giỏi, nguyên nhân là chủ đằng sau trà lâu này rất có quyền thế, nhiều người nắm quyền bính trên quan trường còn phải cầu tới bọn họ.
Ví như bà chủ của Thiên Hương trà lâu nghe nói có quan hệ mật thiết với Thôi Phúc Thành. Gần đây Thôi Phúc Thành thường mời Liễu Tuấn tới Thiên Hương trà lâu ăn uống, đương nhiên cũng có lúc thưởng trà, cái đó phải xem hứng thú hai vị tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn chưa từng quan tâm tới tin đồn về Thôi Phúc Thành và bà chủ trà lâu này, đó là chuyện quá nhàm trên quan trường, Thôi Phúc Thành có một hai hồng nhan tri kỷ cũng chẳng có gì lạ. Tóm lại Thiên Hương trà lâu có rất nhiều khách tới vì thể diện của Thôi phó tỉnh trưởng, có điều rất ít người có thể ngồi uống trà với hắn.
Hôm nay gặp mặt, Thôi Phúc Thành kiến nghị uống rượu, Liễu Tuấn cũng không có ý kiến, dù sao hai người bọn họ uống nhiều ít đều tủy ý.
Liễu Tuấn chạm cốc với Thôi Phúc Thành, chỉ nhấp một cái rồi đưa đũa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, đầu bếp của nơi này không tệ, làm được món ăn tỉnh N rất ngon, đó là nguyên nhân Thôi Phúc Thành hay mời Liễu Tuấn qua đây.
- Liễu tỉnh trưởng, Đồng Uy của thành phố Tống Đô chết rồi.
Thôi Phúc Thành uống cạn chén Mao Đài, lắc đầu thở dài.
Đôi đũa đưa đưa ra gắp thức ăn của Liễu Tuấn khựng lại, ngạc nhiên nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- 11h sáng ngày hôm nay chết, buổi chiều mở cuộc họp thường ủy thông báo chuyện này, căn cứ vào điều tra sơ bộ của cơ quan công an xác định là tự sát.
Thôi Phúc Thành trầm giọng nói.
Liễu Tuấn cau mày.
Tống Đô là một thành phố khoáng sản ở phía bắc tỉnh A, sản xuất than nổi tiếng, Đồng Uy là bí thư chính pháp uy kiêm cục trưởng cục công an của Tống Đô, tuổi rất trẻ mới trên ba mươi, từng là lãnh đạo chủ yếu trẻ nhất của Tống Đô, một dạo có lời đồn làm phó sở trưởng sở công an. Không ngờ 2 tháng trước bị người ta tố cáo có hiềm nghi tham ô hối lộ lớn, quyết định lập án điều tra, kỷ ủy tỉnh phái một vị phó bị thư dẫn tổ chuyên án tới Tống Đô, qua điều tra xác nhận Đồng Uy đúng là có vấn đề như trong tố cáo, xin Đoạn Định Viễn quyết định song quy Đồng Uy.
Theo như Liễu Tuấn biết, quyết định song quy này được đưa ra vào vài ngày trước, không ngờ vài ngày sau Đồng Uy lại chết, nếu tự sát có lẽ là do sợ tội.
Một vị cán bộ phó sở tiền đồ vộ hạn đã kết thúc cuộc đời như thế.
Chuyện này lại xảy ra trước khi đại hổi Đảng toàn tỉnh diễn ra, ành hưởng rất xấu.
- Đồng Uy rốt cuộc có vấn đề gì?
Liễu Tuấn cau mày hỏi.
Thôi Phúc Thành cũng cau mày lại, đáp:
- Tình hình cụ thể tôi không được rõ lắm, căn cứ vào nội dung thông báo của cuộc họp hôm nay thì Đồng Uy có vấn đề rất nghiêm trọng. Hiện giờ đã tra ra gần 2 triệu tài sản không rõ, đó chỉ là tiền mặt, ngoài ra còn có hai căn nhà, trừ vấn đề kinh tế ra, Đồng Uy còn có hiềm nghi là ô dù bảo vệ cho thế lực xã hội đen. Mấy thế lực xấu ở khu mỏ của Tống Đô mấy năm qua rất ngông cuồng, thường xuyên dùng súng đánh nhau, bị thương rất nhiều người vô tội, mãi không xử lý được, có liên quan lớn tới việc Đồng Uy dung túng bao che... Ngoài ra còn có vấn đề tác phong, liên quan tới mấy người phụ nữ liền.
Theo Thôi Phúc Thành nói thì đây là điển hình quan viên tha hóa.
- Riêng mỗi mình Đồng Uy có vấn đề sao? Các lãnh đạo thành phố khác không có liên quan gì à?
- Hiện giờ còn chưa rõ, hình như nghe nói có liên quan tới Mã Tử Hàm.
Thôi Phúc Thành biết Liễu Tuấn quan tâm tới ai, hắn cũng quan tâm tới người đó, Mã Tử Hàm là thư ký tiền nhiệm của Hà Duyên An, hiện là phó thị trưởng thường trực của Tống Đô.
Đồng Uy xảy ra chuyện, Thôi Phúc Thành lập tức nghĩ ngay tới Mã Tử Hàm, gọi điện tới hỏi thăm, Mã Tử Hàm khi ấy đảm bảo mình không có liên quan gì tới Đồng Uy, Thôi Phúc Thành hơi yên tâm. Hà Duyên An có ơn tri ngộ với hắn, hơn nữa sắp tuyển cử đổi khóa rồi, Thôi Phúc Thành đang nỗ lực mưu cầu tiến bộ, không có Hà Duyên An và hệ phái đằng sau ủng hộ, Thôi Phúc Thành khỏi nghĩ tới tiến bộ.
Hà Duyên An tổng cộng dùng hai thư ký ở tỉnh A, một là Mã Tử Hàm, sau là Lăng Nhã, Thôi Phúc Thành đoán Lăng Nhã có quan hệ mật thiết với Liễu Tuấn, hơn nữa tựa hồ rất đạm bạc danh lợi, được lòng người nên có rất ít người nhắm vào cô, nên Thôi Phúc Thành không lo, giả sử có người gây chuyện với Lăng Nhã, chỉ sở không cần hắn ra tay, Liễu nha nội sớm đã xử lý đối phương rồi.
Ai dám ngu xuẩn chọc vào nữ nhân của Liễu Tuấn, chẳng phải tìm cái chết sao?
Cho nên phân lượng của Mã Tử Hàm trong lòng Thôi Phúc Thành trở nên hết sức quan trọng, nếu Mã Tử Hàm xảy ra chuyện hoặc bị liên lụy, Thôi Phúc Thành không biết phải ăn nói ra sao với Hà Duyên An, quan trọng nhất là nếu Mã Tử Hàm bị liên lụy rất có khả năng cầu viện Hà Duyên An, chẳng may Hà Duyên An niệm tình cũ nhứng tay vào, thế cục tỉnh A vốn phức tạp sẽ càng thêm khó lường.
Lúc này phải ổn định thì tốt hơn.
- Chuyện này sợ không đơn giản đâu.
Liễu Tuấn nói.
- Phải, bí thư Quân Đình rất đau đầu.
Thôi Phúc Thành gật gù, rất tán đồng.
Hoa Quân Đình là bí thư chỉnh pháp ủy tỉnh A, lý lịch công tác chủ yếu cũng ở hệ thống chính pháp, nhưng điều này không có nghĩa là trong các chư hầu của tỉnh A không có thân tín của Hoa Quân Đình. Làm tới phó bí thư tỉnh ủy bất kể ở công tác gì, ít nhiều có vài thân tin ở địa phương. Ví dụ Đinh Ngọc Chu chủ yếu công tác ở Ngọc Lan, nhưng ở các thành phố khác cũng có vài cán bộ phụ trách chủ yếu là môn hạ của Đinh Ngọc Chu.
Sức ảnh hưởng của Hoa Quân Đình tại Tống Đô khá sâu, ngay Đồng Uy là do một tay ông ta đề bạt lên, vốn định nâng đỡ hắn lên làm phó sở trưởng thường vụ sở công an vào khóa sau, kiếm thêm kinh nghiệm vài năm rồi làm sở trưởng. Trừ Đồng Uy ra thị trưởng Tống Đô cũng có quan hệ lớn với Hao Quân Đình, hiện giờ Đồng Uy xảy ra chuyện, thể diện của Hoa Quân Đình bị tổn hại, giả sử như thị trưởng Tống Đô cũng bị cuốn vào, Hao Quân Đình khó thoát khỏi chỉ trích không biết nhìn người.
Hoa Quân Đình đảm nhận phó bí thư tỉnh ủy vào bốn năm trước, căn cứ vào thông lệ bố trí cán bộ, sau lần đổi khóa này Hoa Quân Đình khẳng định sẽ bị điều đi, vì tiến bộ trong tỉnh là rất khó khăn.
Hoa Quân Đinh cũng hùng tâm bừng bừng, hi vọng đi lên vị trí cao hơn trong chặng cuối cùng của sĩ đồ.
Có điều vì lý lịch nhậm chức và nguyên nhân ở các phương diện khác, ông ta muốn tiến lên bước này là rất khó. Trên quan trường khoảng cách phó bộ và chính bộ là một hố ngăn cách cực lớn, còn muốn làm chư hầu một phương, là khó khăn lớn nhất.
Luận riêng về cấp bậc số cán bộ cấp chính bộ không ít, hưởng thủ đãi ngộ cấp chính bộ càng nhiều. Nhưng trong đó không nghi ngờ gì, quyền uy của những chư hầu một phương như bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng là cao nhất, được cao tầng coi trọng nhất. Tầm quan trọng của chức vị này chỉ có thủ trưởng một số ban ngành quan trọng nhất trong quốc vụ viên hoặc bộ ủy ban quốc gia là có thể sánh ngang được. Chỉ riêng nhìn vào thành phần ủy viên TW là rõ, chắc chắn phải có phần bí thư tình ủy và tỉnh trưởng.
Đương nhiên quan trường không tồn tại cái gì hoàn toàn không thể, trong nước không phải không có bí thư chính pháp ủy lên làm chư hầu một phương, nếu thao tác thích đáng, được hệ phái lớn ủng hộ rất có hi vọng, lùi lại một bước được tiến lên chính bộ có thực quyền không tệ.
Thực quyền chính bộ có thể nói là đứng ở đỉnh cao quyền lực rồi.
Căn cứ vào điều Liễu Tuấn biết được, Hoa Quân Đình thời gian qua vận hành không tệ, có hi vọng đạt thành mục tiêu của mình, không ngờ lúc này xảy ra chuyện, đúng là làm người ta trở tay không kịp. Cái chết của Đồng Uy ắt làm quan trường tỉnh A vốn bất an càng tăng thêm biến số.
Là đồng minh của Hoa Quân Đình, Liễu Tuấn tất nhiên không muốn thấy chuyện này xảy ra, nhưng xảy ra rồi chỉ đành tìm cách ứng phó thôi.