Liễu Tuấn tham gia cuộc họp về vấn đề xây dựng thành phố.
Hội nghị này do bí thư khu Thiên Mã Thiệu Anh chủ trì. Vấn đề thảo luận xoay quanh những tư tưởng mới trong kiến thiết xây dựng thành phố, cụ thể đến từng khu của thành phố và thị trấn, chính là yêu cầu phải xây mới lại những con phố thương mại và mặt tiền cửa hiệu, cho dù cửa hàng đó là do ai đầu tư. Cũng không cần xem xem đó là cửa hàng tư nhân hay nhà nước, đều phải đạt được sự đồng thuận cao độ, mức độ cũng cần phải đạt chuẩn, ngay cả màu sắc bên ngoài của cửa hàng cũng phải có sự thống nhất, nhất loạt phải là màu trắng, vị trí treo biển hiệu cũng phải được thống nhất, ngay cả độ dài của biển hiệu cũng được thống nhất đẻ tạo nên mỹ quan của cả dãy phố.
Nói thật, Liễu Tuấn với “Luồng tư tưởng mới này” không hoàn toàn tán thành.
Đương nhiên, cũng chẳng thể phản đối ngay trong cuộc họp này, ít nhất Liễu Tuấn cũng có một phần đồng thuận với ý kiến này, đã được sự thống nhất trong thành phố thì mọi người cứ thể mà tuấn thủ là được rồi.
Dù sao nó cũng chẳng có nguy hại gì đáng kể cả, sau khi cuộc họp kết thúc, phó thị trưởng Thiệu cười đứng lại cửa phòng họp chào Liễu Tuấn.
“Huyện trưởng Liễu có thời gian không”
Liễu Tuấn cười đáp: “Thị trưởng dặn dò, đâu dám không có thời gian?”
Thiệu Anh cười lớn, nhìn đồng hồ nói: “Vậy cùng đến nhà ăn của chính quyền thành phố dùng bữa, tiện thể tôi cũng có việc muốn bàn bạc với huyện trưởng.”
Liễu Tuấn gật đầu cười.
Cửa hàng ăn này là chuyện phục vụ cho các lãnh đạo huyện như huyện trưởng, phó huyện trưởng…nhưng bình thường thì các huyện trưởng rất ít khi dùng bữa tại đây.
Thiệu Anh vừa đến nhân viên phục vụ liền vội vàng mở một gian cho họ.
“Thị trưởng Thiệu, hôm nay dùng gì?”
Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
“Huyện trưởng Liễu, anh thích dùng gì?”
Thiệu Anh khách khí hỏi Liễu Tuấn.
Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng người trẻ tuổi này cũng chỉ là đi theo thị trưởng Thiệu thôi, thật không ngờ lại là huyện trưởng.
À, đúng rồi! Là Liễu Tuấn!
Ngoài anh ta ra thì cả thành phố Đại Ninh này không thể tìm đâu ra được vị “Tiểu” huyện trưởng thứ hai.
Liễu Tuấn cười nói : “Thị trưởng dùng gì, tôi dùng cái đó”
Thiệu Anh cười nói: “Cơm văn phòng đi”
“Vâng”
Nhân viên phục vụ mang trà cho hai người sau đó mới đi ra.
“Huyện trưởng Liễu, công tác triển khai của huyện Ninh Bắc rất tốt đó, đặc biệt là công tác kiến thiết, xây dựng kinh tế, ngày một khác, một đổi mới! xem ra, đánh giá cuối năm nay cả huyện thì huyện Ninh Bắc có thể đứng vào vị trí đầu trong ba huyện tốt đó!”
Thiệu Anh nhìn Liễu Tuấn khen ngợi vài câu.
Câu nói này của Thiệu Anh không hề sai, 3 huyện 5 khu vực của thành phố Đại Ninh, thì tổng lượng kinh tế của 3 huyện kém xa so với 5 khu vực còn lại. Còn huyện Ninh Bắc thì luôn là huyện xếp thứ ba trong vị trí của ba huyện. Liễu Tuấn sau khi lên nhậm chức đã làm thay đổi cục diện kinh tế tại đây. Tốc độ tăng trưởng nhanh, theo thống kê trong 6 tháng đầu năm huyện Ninh Bắc có tốc độ tăng trưởng chóng mặt vào khoảng 50%, theo đà tăng trưởng này thì chỉ trong một năm diện mạo của huyện sẽ được thay đổi hòa toàn. Xếp đầu trong số ba huyện, là điều có thể xảy ra. Còn về muốn vượt qua các khu vực kia thì còn cách khá xa cho dù đó là khu Giang Đông-khu chậm phát triển nhất trong 5 khu vực.
May mà Đường Hải Thiên cho họ thời gian là 3 năm, điều này đã thể hiện rõ sự tin tưởng của Thiệu Anh vào Liễu Tuấn và những lời khen ngợi kia cũng chẳng sai chút nào.
“Thị trưởng Thiệu quá khen rồi, đây đều là có sự chỉ đạo của lãnh đạo thành phố, tôi chỉ là làm tròn trọng trách của mình mà thôi.”
Liễu Tuấn khiêm tốn nói. Câu nói cũng chỉ có vài câu.
“Ha ha..
Thiệu Anh bật cười, ánh mắt thể hiện rất rõ sự khen ngợi.
Lần này không phải là “Khen ngợi” Liễu Tuấn, Thiệu Anh cảm thấy, Liễu Tuấn là người trẻ tuổi nhưng không kiêu ngạo, tự đại ứng xử rất khéo, quả nhiên rất có khí chất của lãnh đạo.
“Huyện trưởng Liễu, tôi nghe nói trong huyện của huyện trưởng xảy ra một vụ án lưu manh, mấy thanh niên trẻ tuổi làm loạn, có việc này không?”
Thiệu Anh vừa uống trà, tự nhiên nhắc đến chuyện này. Liễu Tuấn thấy rất ngạc nhiên. Lý Hoài Liêu cũng thật lắm thủ đoạn tìm đến cả chỗ của Thiệu Anh.
“Có việc như vậy, rất náo loạn, nhưng hiện nay đã điều tra rất rõ ràng rồi. là án hiếp dâ,, tính chất khá xấu.”
Liễu Tuấn thận trọng trả lời.
Lúc này, vụ việc đã xảy ra được hơn 1 tháng rồi, án cũng đã được quyết, lúc đầu khi Chu Quốc Trung đến nói chuyện với Liễu Tuấn, cũng đã đến chỗ của Bành Thiếu Hùng, xin hai vị này giơ cao đánh khẽ. Bành Thiếu Hùng cũng có thái độ rất rõ ràng, nói là cần phải trừng trị đúng với những kẻ có tội, đương nhiên, trừng trị không phải là mục đích mà chỉ là thủ đoạn, quan trọng vẫn là nghiêm trước hiền sau, trị bệnh cứu người.
Câu nói này chẳng lộ ra chút vấn đề nào, ý của câu nói ai cũng đã hiểu rất rõ ràng.
“Nghiêm trị trừng trị những kẻ có tội” nằm ở vế trước, “Trị bệnh cứu người” nằm ở vế sau, chính là nghệ thuật của lãnh đạo. Đây chính là trước mặt nói một kiểu, anh không cần quá nghiêm túc, quan trọng vẫn là vế “Nhưng” đằng sau.Liễu Tuấn không thể hiện rõ thái độ trừng trị nghiêm minh. Bành Thiếu Hùng lại chỉ ra “TRị bệnh cứu người”. Chu Quốc Trung thì cho rằng đó là kết luận liền vội vàng bảo Lý Hoài Liêu tăng cường đi nối quan hệ.
Không ngờ Lý Hoài Liêu yêu con quá lại cho rằng hai vị lãnh đạo có ý “Nhường bước” liền tìm đến tìm cha của Tần Phượng, lấy ra 20 vạn coi như là tiền bồi thường, yêu cầu họ không tiếp tục kiện tụng nữa. Nếu như có thể coi như là Tần Phượng tự nguyện thì Lý Hoài Liêu bằng lòng trả cho thêm 30 vạn.
Có khả năng tính chất của vụ án không thay đổi, Lý Hoài Liêu cần hành động, chỉ có thể cố gắng giảm nhẹ tội đi một chút cũng được.
Giả sử chấp nhận tự nguyện, thì hoàn toàn không giống nhau, bản án hình sự chuyển thành dân sự, Lý Quốc Khánh cùng những người khác có thể chỉ chịu án theo hình thức trị an, nặng hơn một chút thì có lẽ cũng chỉ chịu giáo dưỡng từ hai đến ba năm.
Gia đình họ Tần thì không cần tiền chỉ yêu cầu nhất định phải trình trị cho nghiêm những kẻ có tội.
Lý Hoài Liêu nhẹ không muốn mà thân lừa ưa nặng, còn tìm một vài người trong xã hội đến uy hiếp nhà họ Tần, chính điều này đã làm cho những người trung thực trở nên khó tính dù sao con giun xéo mãi cũng quằn. Lão Tần đã đến ủy ban chính quyền huyện tìm Liễu Tuấn kêu oan hai lần rồi, Liễu Tuấn không có trong phòng. Sau nhiều lần như vậy thì tên của hai vợ chồng nhà họ Tần này được ghi vào “Sổ đen” tại phòng bảo vệ chính quyền huyện.
Nếu không thì mỗi vụ án hình sự người nhà nạn nhân lại chạy đến kêu gào than khóc với huyện trưởng thì không biết huyện trưởng còn có thể làm việc nữa hay không? Lão Tần cũng chẳng có cách nào khác, liền viết một tấm biển, quỳ ngay trước cổng lớn của ủy ban chính quyền huyện kêu gào.
Kêt quả làm cho chuyện bé xé to, chính quyền thành phố đã nhiều lần hỏi đến vụ việc này, tòa án thành phố đích thân can thiệp vào vụ án này, đồng thời đã đưa ra bản án cho Lý Quốc Khánh và đồng bọn là án hình sự mấy ngày sau sẽ đưa ra xét xử.
Đến bước đường này thì Lý Hoài Liêu cũng chỉ có thể tìm cách trong cái “Vòng đó”. Lý Hoài Liêu là người thông minh cho dù vụ án đã được quyết định thì cũng không thể buông xuôi. Dù sao trong vụ án vẫn có sự phân chia ra thành nhiều thứ bậc nặng nhẹ khác nhau, thủ phạm chính chịu nặng nhất tồng phạm thì có thể xem xét giảm nhẹ bản án.
Trọng điểm hoạt động của Lý Hoài Liêu chính là nhằm vào những điều trên. Để đạt đến được như ngày hôm nay nếu không có sự “Phối hợp” của cơ quan công an thì đương nhiên không thể thông suốt được.
Như thế này, vấn đề lại có những thay đổi. Tính chất của vấn đề càng khó gỡ, sở thành phố đã nhúng tay vào, sở huyện chỉ có thể phối hợp điều tra. Cuối cùng thì việc thi hành án vẫn là tiến hành tại thành phố đại ninh. Lý Hoài Liêu có mạng lưới quen biết rộng rãi trong huyện, lên cấp thành phố thì với thân phận của ông chủ và gia thế như ông ta thì cũng chẳng là cái gì cả. Cho nên phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để cầu cứu, nhờ vả, tóm lại vẫn phải tìm đến tuyến của Thiệu Anh.
Thiệu Anh có ánh mắt tinh đời, chỉ cần trong chốc lát là có thể thấy được, vụ án này cần phải lật lại, phải tìm đến Liễu Tuấn, cho dù là hệ thống pháp luật tại thành phố Đại Ninh hay hệ thống pháp luật tại huyện Ninh Bắc thì đều có sự hiện diện của Liễu Tuấn.
Không phải là nể mặt mà là thể diện của người ta! Lý Quốc Khánh sớm vào tù hay được tự do thì phần lớn đều dựa vào quyết định của Liễu Tuấn.
Còn về nói đến chuyện đi tìm Lương Quốc Cường thì nhất Thiệu Anh nhất định sẽ không đến.
Lương Quốc Cường với tính cách ngang ngạnh, việc này thì đã nổi tiếng cả một vùng Đại Ninh rồi. Nếu thành phố Đại Ninh của ngày hôm nay thật sự có thể nói chuyện được với Lương Quốc Cường ngoài Đường Hải Thiên ra chỉ có Liễu Tuấn.
Ấn tượng của Liễu Tuấn với Thiệu Anh là thông tình đạt lý.
“Huyện trưởng Liễu, vụ án này, thực sự ảnh hưởng rất mạnh mẽ, nhất thiết phải nghiêm trị mấy cái tên lưu manh đó. Nên cho chúng đi đào tạo để xem sau này có thể làm lại từ đầu hay không”
Thiệu Anh nói.
Câu nói này rất đúng, nghe rất hợp tình hợp lý, thực sự là cần suy nghĩ những điều trên. Phải sống không thể chết!
Tóm lại là cần giữ lại mạng sống thì mới có thể làm lại từ đầu được! cứ làm được như vậy thì có gì sau này hằng nói tiếp.
Lý Hoài Liêu khi cầu xin trước mặt Thiệu Anh có lẽ rất đáng thương, cho dù như thế nào đều luôn mong muốn giữ lại mạng sống cho con trai mình!
Thiệu Anh là tia hy vọng cuối cùng để cứu con trai của nhà họ Lý, mà một khi Thiệu Anh đã ra mặt thì Liễu Tuấn khó mà từ chối dù sao đó cũng là thị trưởng thành phố hơn nữa mối quan hệ giữa Thiệu Anh và Đường Hải Thiên cũng khá gần gũi, không biết do ảnh hưởng của lần nói chuyện tại khách sạn Phù Dung hay còn có nguyên nhân nào khác mà thái độ của Thiệu Anh lại kiên quyết quan tâm tới việc này đến vậy, nhưng tóm lại dù sao Thiệu Anh cũng là thuộc hệ Liễu, cho nên cũng cần có thái độ hợp lý.
Liễu Tuấn đang mải suy nghĩ thì nhân viên phục vụ liền mang thức ăn lên. Với thực đơn đã được chuẩn bị kỹ càng 4 món 1 canh, cũng có chút khác nhau giữa mỗi lần, gọi là 4 món 1 canh vẫn chỉ là 4 bát thức ăn, 1 bát canh., nhưng mỗi một món thức ăn lại phân ra làm 3 cấp, trong mỗi cấp đều phân thành những món ăn khác nhau. Đương nhiên, phân lượng không thể đủ. Dù sao chỉ có hai người, đưa lên nhiều quá thì lãng phí. Nhiều món đa dạng là được.
“Huyện trưởng, uống chút rượu không?”
Thiệu Anh mời.
Trên bàn tiệc thì chủ yếu là các loại rượu như mao đài, ngũ lương và các loại rượu trắng nổi tiếng khác cũng còn có các loại rượu trong nước sản xuất như rượu đỏ.
“Không, lát nữa còn phải lái xe về nữa!”
Liễu Tuấn từ chối.
“Tự mình lái xe? Không có lái xe à?”
Thiệu Anh cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Ha ha, mở tiệc mà, lại cách nhau cũng không xa, cho nên một mình mình lái xe đến”
Liễu Tuấn nói.
“Thế thì chúng ta ăn cơm vậy!”
Thiệu Anh nói với nhân viên phục vụ. khẩu vị của Liễu Tuấn cũng rất khá, ăn cơm rất nhanh. Thiệu Anh rất ngưỡng mộ, khen ngợi vài câu. Liễu Tuấn cười, ăn cơm xong, Thiệu Anh chủ động mời Liễu Tuấn một điếu thuốc, tự mình thì nhấc tách trà lên uống.
“Thị trưởng Thiệu, với vụ án kia, tôi đồng ý với ý kiến của thị trưởng, cần dạy cho mấy tên đó một bài học, cũng chính là có lợi cho việc làm lại từ đầu của họ!”
Liễu Tuấn hút được vài hơi, từ tốn nói.
Thiệu Anh mỉm cười nói