Bành Thiếu Hùng phỏng đoán có chút sai lệch, cơn thịnh nộ của Quan Minh Kiệt không tới lúc hắn tới chỗ làm, nguyên nhân Quan phó tình trưởng trong thời gian ngắn không kịp tìm hắn, người ta còn bận đi báo cáo với tỉnh trưởng rồi.
Trương Quang Minh vừa nghe chuyện khẩn cấp, vẻ bình tĩnh lập tức trở thành nghiêm túc.
- Lão Quan, chuyện này là sao? Thế nào mà để tới tận bây giờ mới báo cáo?
Trương Quan Minh rất không vui.
Quan Minh Kiệt trán toán mồ hôi lạnh, khoảng thời gian này hắn thực sự chẳng làm nở mày nở mặt cho Trương tình trưởng, uổng cho người ta còn quan tâm chiếu cố hắn như vậy.
- Tỉnh trưởng, tôi đã yêu cầu huyện Ninh Bắc lập tức đưa ra phương án ứng phó khẩn cấp, mỏ than toàn huyện đi vào hoạt động, toàn lực sản xuất, đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện.
Trương Quan Minh cau mày:
- Vậy những điện lực của các khu khác trong toàn tỉnh thế nào? Nhà máy điện Đại Bình chỉ có lượng than dự trữ cho bốn tám tiếng thôi đấy!
- Phía bên Bảo Châu thì không cần lo lắng lắm, bọn họ nhiều mỏ than, lãnh đạo cục khai thác mỏ Bảo Châu hẳn là có thể nghĩ ra cách.
Rạng sáng Quan Minh Kiệt đã đánh điện thoại cho bí thư thành ủy Thạch Vĩnh Hiên và thị trưởng Đồng Kiến Huy của Bảo Châu, hai vị đó đã đưa ra phương án hữu hiệu, đảm bảo hai nhà máy điện không có vấn đề gì về cung cấp than.
Trương Quang Minh nghĩ cũng phải, cục khai thác mỏ của Bảo Châu là lớn nhất trong tỉnh, hầm mỏ dưới quyền nhiều nhất, sảm lượng lớn, tự bảo vệ là không có vấn đề gì, còn có thể tiếp tế cho các khu vực khác.
- Không thể sơ xuất được.
Trương Quang Minh căn dặn.
- Vẫn phải liên hệ với bên Bảo Châu một chút, bảo bọn họ tăng cường sản lượng, cần phải đảm bảo cung cấp than bình thường cho toàn tình trong những ngày tết, bên phía huyện Ninh Bắc nếu như nắm chắc được, thì nhà máy điện Đại Ninh để bọn họ phụ trách là được.
Quan Minh Kiệt gật đầu đồng ý, trở về phòng làm việc đánh điện thoại cho Bành Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng một mặt khẩn cấp an bài chuyện sản xuất ở huyện, một mặt chờ điện thoại của lãnh đạo cũ.
Bất quá sau khi hắn đánh liều báo cáo kết quả thương lượng với Bạch Dương và Liễu Tuấn vào lúc rạng sáng, Quan Minh Kiệt lập tức nổi điên.
- Cậu lập tức tới phòng làm việc của tôi ngay! Gọi cả Bạch Dương cùng tới! Đúng là làm loạn mà! Mệnh lệnh của tỉnh truyền tới huyện Ninh Bắc các cậu không chấp hành nổi nữa rồi.
Không đợi cho Bành Thiếu Hùng giải thích, Quan Minh Kiệt đã đùng đùng nổi giận cúp điện thoại.
Quan phó tỉnh trưởng không cho gọi Liễu Tuấn đến cùng.
Một phó bí thư huyện ủy nhỏ nhoi, chưa đáng để phó tỉnh trưởng nhắc tới, hơn nữa tên tiểu tử này quản chuyện phía đảng, có chửi cũng chẳng tới đầu y. Nếu Quan phó tỉnh trưởng muốn "lấy việc công báo thù riêng" chửi y mấy câu, vạn nhất tên nha nội ngang ngược này lại đốp chát lại mấy câu không nóng không lạnh như với Lục Hải Sơn, há chẳng phải là chuốc nhục vào thân hay sao?
Quan Minh Kiệt tin chắc chuyện như thế Liễu Tuấn có thể làm ra được.
Lần này Liễu Tuấn làm phó bí thư , Hà lão đích thân ra mặt đánh tiếng, nhân vật cấp bậc đó Quan Minh Kiệt ít nhiều có nghe được, đúng là không hiểu được nhà họ Liễu lại quan hệ với nhà họ Hà được?
Hơn nữa lại còn mật thiết như thế!
Muốn được Hà lão đích thân ra mặt, dứt khoát không phải là chuyện dễ.
Bành Thiếu Hùng không dám chần chừ, lập tức bỏ dở bố trí nhiệm vụ sản xuất, vội vã đánh điện thoại cho Bạch Dương, truyền đạt chỉ thị của Quan phó tỉnh trưởng. Bạch Dương thì vẻ mặt bình tĩnh, đánh điện thoại cho Liễu Tuấn, nói rõ tình hình rồi mới gọi Trương Hiểu Mạn và tài xế Trần Ngân Hoa cùng Bành Thiếu Hùng lên tỉnh.
Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống khẽ lắc đầu, lập tức thông báo cho Phan Tri Nhân, bảo hắn lập tức thông báo cho các thưởng ủy khác, mở cuộc họp thưởng ủy khẩn cấp, đồng thời yêu cầu huyện chính phủ phó huyện trưởng cũng mởi hội nghị.
Phải nói hành động này của Liễu phó bí thư là khá vượt quyền, tuy nói bí thư và huyện trưởng đều là lên tỉnh, nhưng một phó bí thư cũng không thể tùy tiện mở cuộc họp thường ủy, đây chẳng phải là vô tổ chức vô kỷ luật sao?
Song Liễu Nha nội chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Khi cần ngang ngược thì phải ngang ngược.
Phân Tri Nhân nghe thấy Liễu Tuấn tự ý mở cuộc họp thường ủy, đầu tiên là giật nảy mình, muốn nhắc nhở Liễu Tuấn một câu, nhưng thấy không tiện mở miệng, nhắc nhở vào chuyện này, nói thế nào cũng có hiềm nghi "dạy lãnh đạo làm việc".
Đây là điều tối kỵ cua rngười làm thư ý .
Phan Tri Nhân cũng chỉ do dự một chút rồi lập tức làm theo.
Hắn đi theo Liễu phó bí thư tuy không được lâu, nhưng hiểu rõ Liễu Tuấn không phải là hạng hoàn khố không có đầu óc, Liễu bí thư căn dặn như vậy, thế nào cũng có lý do.
Các thường ủy nhận được thông báo của Phan Tri Nhân đều có chút bồn chồn, sao lại do Liễu bí thư thông báo mở hội nghị thưởng ủy chứ? Chẳng lẽ chính cục trong huyện lại có biến hóa lớn rồi chứ?
Có một số vị thường ủy thậm chí còn suy đoán rất hoang đường, chẳng lẽ Tiểu Liễu sẽ làm bí thư sao?
Thế này quá choáng rồi!
Sao một chút tin tức trước đó cũng chẳng có.
Không hiểu thì không hiểu, nhưng các vị thường ủy vẫn tới hết phòng hội nghị, vừa mới vào cửa bất ngờ phát hiện ra Tiểu Liễu lại ngồi ở vị trí chủ tịch, Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng đều không có mặt, mọi người đưa mắt trao đổi cho nhau một chút, rồi lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình.
Thấy mọi người đã tới đủ, Liễu Tuấn thong thả lên tiếng:
- Các đồng chí, tôi được Bạch bí thư ủy thác, lâm thời mở đại hội thường ủy mở rộng này.
Mọi người đều thầm thở phào.
Thì ra là như thế.
Chỉ có điều không biết xảy ra chuyện lớn cỡ nào mà Bạch bí thư phải ủy thác Liễu bí thư mở hội nghị thường ủy.
Bạch bí thư và Bành huyện trưởng mới sáng sớm tinh mơ đã đi đâu rồi.
Liễu Tuấn cũng không rườm lời, đem tình trạng khẩn cấp nhà máy điện Đại Ninh gặp phải thông báo cho mọi người.
Các thường ủy và phó huyện trưởng nghe xong, sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị.
Đây đúng là chuyện lớn.
- Hiện giờ Bạch bí thư và Bành huyện trưởng đã lên tỉnh báo báo với Quan phó tỉnh trưởng, việc đóng cửa hầm mỏ, là do huyện ủy nhất trí thông qua, hạ văn kiện chính thức, là một tổ chức cấp đảng, chúng ta không thể nay thế này mai thế khác, hơn nữa các phương án an toàn của các hầm mỏ nhỏ rất thiếu tiêu chuẩn, cưỡng ép sản xuất, làm không tốt sẽ xảy ra sự cố. Nhưng nguồn điện cần phải đảm bảo cung cấp đầy đủ, hiện giờ tình huống khẩn cấp, không còn kịp thảo luận nữa, mỗi đồng chí chúng ta ngồi đây, đều lập tức xuống các hương trấn, trực tiếp chỉ huy, tổ chức nhân lực tập trung sản xuất ... Nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn, đây là điều phải xếp hàng đầu, không thể đảm bảo an toàn 100% thì không thể để công nhân vào mỏ!
Liễu Tuấn dáng vẻ nghiêm túc, chỉ huy bình tĩnh, phân phát nhiệm vụ cho từng thường ủy và phó huyện trưởng một.
Chủ nhiệm Trần Lỗi nhắc:
- Liễu bí thư , xe vận chuyển than có thể không đủ!
- Chuyện này vấn đề gì, Trần chủ nhiệm cứ phụ trách phát động tất cả các xe hàng của huyện, đi tới các mỏ chuẩn bị vận chuyển. Tôi sẽ liên hệ với công ti vận chuyện Thông Đạt ở Đại Ninh, bảo bọn họ lập tức điều xe tới, bất kể là như thế nào, nhất định phải đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện! Các vị, thời gian eo hẹp, chúng ta chia nhau hành động đi!
An bài của Liễu tuấn, mọi người đều không có gì để nói, một vì đây đúng là một chuyện lớn, những ngày năm mới, tỉnh thành mất điện, sẽ trở thành tiêu điểm cả nước chú ý, tới khi đó truy cứu xuống không ai gánh vác nổi. Hai là Liễu Tuấn an bài cho bản thân tới xã Thất Lĩnh Trùng xa xôi nhất "đốc chiến".
Tất cả chỉ để lại mỗi mình Trần Lỗi để chủ trì phân phối điều hòa công việc, còn những người khác đều phái đi hết.
Trần Lỗi tuổi cao, lại là chủ nhiệm huyện ủy, quản lý việc điều hòa, bất kỳ ai ở lại huyện thành cũng không quen thuộc tình huống như ông ta.Các lãnh đạo huyện lập tức chạy tới các nơi "đốc chiến".
Nghe nói huyện Ninh Bắc không ngờ dám "kháng lệnh" , Quan phó tỉnh trưởng quả thức tức muốn phát điên, hầm mỏ nhỏ không an toàn chẳng lẽ tới hôm nay các ngươi mới biết sao? Chẳng phải trước kia làm ầm lên vui lắm sao, hiện giờ lão Quan ta muốn than, lại lấy an toàn ra nói với ta hả?
Gan đúng là không nhỏ.
Bí thư của Quan Minh Kiệt thông báo:
- Tỉnh trưởng, huyện ủy bí thư Bạch Dương và huyện trưởng Bành Thiếu Hùng tới rồi...
- Bảo bọn họ vào!
Quan Minh Kiệt ngữ khí lạnh băng, xen lẫn với sự tức giận bị áp chế.
- Chào lãnh... Quan tỉnh trưởng!
Bành Thiếu Hùng vừa vào cửa đã mặt mày tươi cười, muốn chào một tiếng "lãnh đạo" nhưng thấy Quan Minh Kiệt mặt sầm xuống, liền nuốt hai chữ "lãnh đạo" lại, rất quy củ gọi một tiếng "Quan tỉnh trưởng", không ngờ trước sau thành câu chào không ra gì cả.
Bành Thiếu Hùng vừa nói khỏi miệng, liền ý thức ngay được phạm vào "sai lầm lớn", tức thì mặc đỏ bừng, hết sức xấu hổ, cúi đầu xuống không dám nhìn Quan Minh Kiệt sau bàn làm việc.
- Chào Quan tỉnh trưởng!
Bạch Dương chừng mực chào hỏi Quan Minh Kiệt.
Quan Minh Kiệt cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Đối với Bạch Dương, hắn ít nhiều phải nể mặt vài phần.
Quan Minh Kiệt cũng không mời ngồi, cứ thế nghiêm mặc hỏi:
- Nghe nói huyện Ninh Bắc các vị không định cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, có phải thế không?
Bạch Dương nhướng đôi mày tuyệt trần lên, nói với chút ngạc nhiên:
- Đâu có, chúng tôi hôm nay vừa tới sở làm, Bành huyện trưởng đã khẩn cấp tiến hành bố trí, yêu cầu các mỏ than chính quy tăng cường sản lượng, khẩn cấp cung cấo than cho nhà máy điện Đại Ninh.
Tuy nói Bành Thiếu Hùng là cấp dưới của Quan Minh Kiệt, nhưng bây giờ triệu kiến việc công, tất nhiên do bí thư huyện ủy trả lời câu hỏi các lãnh đạo.
- Vậy thì các đồng chí có thể đảm bảo cung cấp than đầy đủ cho nhà máy điện trong ngày tết không?
Quan Minh Kiệt hỏi dồn ngay tới một câu, hai mắt quắc lên nhìn thẳng vào Bạch Dương.
Dù nghe danh bộ trưởng Bạch Kiến Minh đã lâu, nhưng hôm nay Quan Minh Kiệt mới lần đầu tiên gặp được Bạch Dương. Khí độ đại gia đoan trang nhã nhặn của Bạch Dương đã ứng chễ lửa giận của Quan Minh Kiệt bùng phát rất tốt.
Bạch Dương trầm ngâm nói:
- Quan tỉnh trưởng, tôi không biết nhu cầu than của nhà máy điện Đại Ninh rốt cuộc lớn thế nào, hiện giờ cũng chưa rõ một ngày mỏ than huyện Ninh Bắc có thể sản xuất bao nhiêu than, câu hỏi của ngài, tôi không thể trả lời khẳng định được.
Hai hàng lông mày của Quan Minh Kiệt giần giật, cảm thấy lửa giận trong lòng có chút khó khống chế nổi nữa.
Câu trả lời này của Bạch Dương kỳ thực vô cùng thực tế, đây chẳng phải là thời kỳ chiến tranh, thượng cấp bố trí nhiệm vụ, hạ cấp không chút do dự trả lời " cam đoan hoàn thành nhiệm vụ", sau đó liều mạng đi làm được.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Quan Minh Kiệt muốn.
Quan Minh Kiệt trầm giọng nói:
- Đồng chí Bạch Dương, tôi thấy đồng chí còn chưa làm rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề! Một khi nhà máy điện Đại Ninh thiếu than, là cả thành phố Đại Ninh sẽ chìm trong bóng tối, người dân sẽ đón năm mới trong bóng tối đó.
- Quan tỉnh trưởng, tôi hiển rất rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề, chính vì như thế tôi mới không dám tùy tiện trả lời, vạn nhất tôi lỗ mãng đồng ý, kết quả lại không thể đảm bảo kịp thời cung cấp than, như vậy trách nhiệm này cả tôi và huyện ủy Ninh Bắc đều không thể gánh vác được.
Bạch Dương cân nhắc từ ngữ rồi trả lời rất cẩn thận.
Quan Minh Kiệt lại nghẹn lời, Bạch Dương trả lời, có lý có lẽ, hắn thực sự không bắt bẻ được.
Nhưng Quan Minh Kiệt không có đường lui! Cần phải đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện Đại Ninh, đó là giới hạn!
- Bành Thiếu Hùng, cậu tới huyện Ninh Bắc hai năm rồi, năm ngoái có thể cung cấp đủ than, vì sao năm nay lại không thể?
Quan Minh Kiệt lơ Bạch Dương đi, trút giận trực tiếp lên Bành Thiếu Hùng.
Bành Thiếu Hùng lau mồ hôi lạnh trên trán, ngập ngừng đáp:
- Tỉnh trưởng, năm ngoài nhu cầu than của Đại Ninh không lớn như vậy, hơn nữa hầm than nhỏ của huyện khi đó chưa chỉnh đốn, sản lượng tương đối...
- Nực cười!
Quan Minh Kiệt không chút khách khí cắt ngang lời giải thích của Quan Minh Kiệt.
- Năm ngoái không chỉnh đốn, cung cấp than không có vấn đề gì! Năm nay chỉnh đốn rồi, thành ra cung cấp lại không đủ, thế này là sao? Chẳng lẽ chỉnh đốn lại còn tệ hại hơn chưa chỉnh đốn? Vậy các đồng chí chỉnh đốn cái gì?
Bạch Dương khẽ cau mày lại.
Quan Minh Kiệt nói thể là bất chấp đạo lý.
Chỉnh đốn hầm than nhỏ, chủ yếu căn cứ vào an toàn và góc độ tài nguyên quốc gia không bị thất thoát để suy tính, không phải đơn giản là để nâng cao sản lượng.
- Tỉnh trưởng, tôi sẽ lập tức trở về bố trí, đảm bảo cung cấp bình thường cho nhà máy điện Đại Ninh.
Bành Thiếu Hùng thấy lãnh đạo nổi giận, chỉ đành đánh liều lập "quân lệnh trạng"!
Quan Minh Kiệt lúc này mới nở nụ cười.
Bạch Dương nhẹ nhàng nói:
- Bành huyện trưởng, chúng ta đương nhiên phải tận lực đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện, nhưng không thể bỏ lệnh cấm cho những hầm than đó! Chuyện liên quan tới tính mạng của quần chúng, không thể sơ xuất.
Cô lo lắng Bành Thiếu Hùng lấy "quân lệnh trạng" làm cái cớ, tự tiện đưa mỏ than nhỏ vào sản xuất, huyện ủy tự vả miệng, mất hết uy tín không nói, vấn đề an toàn cũng hết sức đáng lo.
Hiện giờ không nói rõ ràng trước mặt Quan Minh Kiệt, tới khi đó khó tránh khỏi xuất hiện sự cố.
- Đồng chí Bạch Dương có ý gì? Chẳng lẽ Quan Minh Kiệt tôi không lo lắng cho an toàn tính mạng của quần chúng sao? Đảm bảo cung cấp than cho nhà máy điện, và an toàn tính mạng của quần chúng không mâu thuẫn gì chứ!
Quan Minh Kiệt cuối cùng không kiềm nén được lửa giận nữa.
Từ khi Quan Minh Kiệt làm lãnh đạo, có thuộc hạ nào trước mặt hắn không hết sức cung kính, run rẩy lo sợ, nào có loại "ngang ngạnh" như Bạch Dương.
Hai chuyện trên với Quan Minh Kiệt đương nhiên là không mâu thuẫn gì, hắn chỉ cần có than là được rồi, còn về mỏ than nhỏ đó có an toàn hay không, hắn hoàn toàn không để trong lòng, dù sao nếu thực sự xảy ra vấn đề. Ngờ rằng Quan phó tỉnh trưởng cũng tuyệt đối chẳng chịu chủ động đứng ra nói là muốn huyện Ninh Bắc mở mỏ than, roi thì cứ đánh lên mông huyện Ninh Bắc.
Bạch Dương cười khẽ:
- Quan phó tỉnh trưởng, tôi không có ý đó, chúng tôi đảm bảo dưới tình huống an toàn của mỏ than, cố gắp cung cấp cho nhà máy điện Đại Ninh. Nhưng cả tỉnh cũng đâu chỉ mỗi huyện Ninh Bắc chúng tôi sản xuất than, tỉnh hẳn phải có một sự chuẩn bị điều độ thống nhất.
Lời này Bạch Dương đã nói rõ ràng lắm rồi, than thiếu thốn, là do tỉnh các vị chuẩn bị không chu đáo, liên hệ không thông suốt mới xảy ra vấn đề, hiện giờ muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu huyện Ninh Bắc, không ngon lành vậy đâu.
Quan Minh Kiệt quai hành bành ra, cố kiềm nén lửa giận, lạnh lùng nói:
- Đồng chỉ Bạch Dương tôi không cần biết các đồng chí có biện pháp gì, tôi chỉ cần than!
Quan Minh Kiệt tỏ thái độ ngang ngược như thế thì nói nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bạch Dương chỉ gật đầu không nói.